Lúc này.
Tây Ngưu Hạ Châu, Vạn Thọ Sơn, Ngũ Trang Quán.
Thông Thiên Giáo Chủ tránh khỏi sự giám sát của Thiên Đình, đi vào Đạo Quang, đẩy đạo cô của Trấn Nguyên Tử ra rồi vội vàng đi vào.
“Thông Thiên Giáo Chủ đến rồi, mau ngồi đi, trà củ nhân sâm đã chuẩn bị xong cho ông rồi.”
Trấn Nguyên Tử ngồi trên nệm nhìn Thông Thiên Giáo Chủ bước vào. Trên mặt nở một nụ cười thật tươi chào đón.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng không có ngạc nhiên, Trấn Nguyên Tử có địa thư, có thể nhìn được ông ta sẽ đến, vì vậy không có gì quá kinh ngạc, ngồi xuống trước mặt Trấn Nguyên Tử.
Ừng ực ực!
Vừa ngồi xuống, Thông Thiên Giáo Chủ đã rót trà rồi uống liền một hơi hết.
“Còn nữa không, thêm một chén trà đi.”
Thông Thiên Giáo Chủ đặt chén trà rỗng xuống trước mặt Trấn Nguyên Tử.
Trấn Nguyên Tử trợn tròn mắt: “Một củ nhân sâm thì chỉ pha được hai chén trà, ông một chén ta một chén, ông không biết thưởng thức, uống một hơi là hết lại còn muốn uống của ta, không có đâu.”
“Ta vội nên rất khát, cũng không nếm thử mùi vị, chén của ông đưa cho ta đi, dù sao ông ngày nào cũng được thưởng thức rồi.” Thông Thiên Giáo Chủ cũng không khách sáo, cầm chén trà củ nhân sâm của Trấn Nguyên Tử đến trước mặt.
Lúc trước khi Trấn Nguyên Tử làm khách, Thông Thiên Giáo Chủ cũng không khách sáo mở miệng đòi Trấn Nguyên Tử ăn nhân sâm, huống chi là không cần mặt mũi lấy trà củ nhân sâm mà uống, nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ chỉ là một con châu chấu trên dây thừng, cũng không có gì phải khách sáo nữa.
Trần Nguyên Tử cũng không tức giận, cười he he nói: “Ông có khác gì Trư Bát Giới đâu, ăn uống thô tục như vậy thì làm hỏng hết hương vị tinh khiết của củ nhân sâm.”
“Cái tên đầu heo đó sao có thể so sánh với ta?”
Thông Thiên Giáo Chủ trợn tròn mắt, ông ta cố ý làm như vậy, như vậy có thể uống cả phần của Trấn Nguyên Tử.
Những con quái vật này đang từng bước từng bước tính toán lẫn nhau.
Trấn Nguyên Tử không phải đang tính toán lợi dụng ông ta sao?
Sau khi nhấp một ngụm trà củ nhân sâm, Thông Thiên Giáo Chủ nói: “Nguyên Thủy và Thái Thượng đã thông qua kết luận của Lăng Tiêu Bảo Điện, nghi ngờ Diệp Thiên chính là Thái Nhất rồi, bây giờ hai người họ đang vội vã đi đến Tam Thập Lục Trọng Thiên gặp Hồng Quân, có vẻ là muốn tiêu diệt Diệp Thiên, bây giờ phải giải quyết ra sao?”
Trong trận chiến tranh đoạt, thế lực của ông ta yếu, Nguyên Thủy Thiên Tôn liên thủ với Thái Thượng Lão quân, trong lòng cảm thấy hận thù. Luôn luôn muốn rửa sạch mối hận này, báo thù Nguyên Thủy Thiên Tôn và những người khác.
Sau khi biết được Diệp Thiên chính là Thái Nhất, ông ta nghĩ tới chuyện, chỉ cần Thái Nhất trưởng thành xảo quyệt, ông ta có thể liên thủ với Thái Nhất để báo thù cho lần thất bại trong trận chiến tranh đoạt.
Nhưng bây giờ danh tính của Thái Nhất bị bại lộ, Nguyên Thủy Thái Thượng sẵn sàng đi tìm, Hồng Quân gây ra tội ác hại chết Thái Nhất năm đó, liệu có được không?
Nếu như Thái Nhất bị tiêu diệt, thì ông ta há không phải rất vui vẻ sao?
Trấn Nguyên Tử cười khúc khích: “Không thành vấn đề, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ta, sẽ không ảnh hưởng đến cục diện chung.”
Rốt cuộc, ông ta cũng lôi cuốn địa thư ra, để trên bàn cho Thông Thiên Giáo Chủ xem.
Chỉ thấy trong địa thư, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đến được Tam Thập Lục Trọng Thiên.
Tam Thập Lục Trọng Thiên này, ai cũng có thể lên nhưng ai cũng không thể vào, được cho phép thì mới được vào, không được cho phép thì ai cũng không dám đi vào, tất cả đồ đệ của Hồng Quân đều không phải người có xuất thân lương thiện. Hồng Quân Lão Tổ càng không phải, kẻ nào mà xông vào Tam Thập Lục Trọng Thiên coi như bị bóp chết.
Hơn nữa Hồng Quân cũng không tùy tiện mà gặp ai, ngay cả khi Thái Thượng Nguyên Thủy muốn đến Tam Thập Lục Trọng Thiên, cũng phải báo cáo và được đồng ý thì mới dám đi vào. Nếu không tuyệt đối không dám xâm phạm.
Những người khác thì càng không dám, vì vậy nói Tam Thập Lục Trọng Thiên có rất nhiều rất nhiều thần tiên đều không thể lên, bởi vì có địa vị của Hồng Quân ở đó. Ngoài đồ đệ của Hồng Quân ra, cũng có Tam Thanh, Ngọc Đế đều chưa từng tới.
Lúc này, một vị đạo đồng đi ra đưa cho Nguyên Thủy Thiên Tôn một cuốn sách viết tay: “Lão Tôn để ta giao lại cho Nguyên Thủy đạo huynh.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhận lấy và đọc nó.
Nội dung: Bổn đạo biết được Diệp Thiên là Thái Nhất thì đã muộn rồi, kiếp nạn này năm triệu năm đến một lần, bổn đạo muốn bế quan độ kiếp, phải mất năm mươi năm mới có thể độ kiếp xong.
Bây giờ còn ba tòa tế đàn chưa mở, người phải ngăn Diệp Thiên mở các tế đàn, ít nhất trong năm mươi năm không được để hắn mở ba tòa tế đàn đó, có thể tiêu diệt được hắn là cách tốt nhất.
Nhưng có hai người có thể uy hiếp đến việc các người tiêu diệt Diệp Thiên. Một người là Trấn Nguyên Tử, một người là Thông Thiên.
Trấn Nguyên Tử là huynh đệ với bổn đạo, là một trong tứ đại đệ tử của Hỗn Nguyên Lão Tổ, thực lực kém hơn bổn đạo.
Mạnh hơn các người, vì vậy muốn tiêu diệt Diệp Thiên buộc phải trông chừng Trấn Nguyên Tử và Thông Thiên.
Bổn đạo đã sắp xếp, Trấn Nguyên Tử do tiểu sư đệ Lục Áp đạo nhân, Chuẩn Đề đạo nhân cùng với đệ tử Nữ Oa của bổn đạo, ba người sẽ trông chừng.
Còn về Thông Thiên, sẽ do người Nguyên Thủy và Thái Thượng xem chừng.
Diệp Thiên thì giao cho Thiên Đình giải quyết, bổn đạo đã phái người viết thư cho Như Lai rồi, sẽ khiến ông ta toàn lực giúp đỡ diệt trừ Diệp Thiên.
Chỉ cần trông chừng cho tốt Trấn Nguyên và Thông Thiên, thì Diệp Thiên sẽ không vượt qua được sóng gió này đâu, Thái Nhất cũng đừng nghĩ đến, năm mươi năm sau bổn đạo độ qua kiếp nạn, lúc đó Diệp Thiên đã bị diệt trừ. Bấy giờ mọi người rất vui mừng, nếu vẫn không diệt trừ được, bổn đạo sẽ tự tay giết chết hắn.
Trong vòng năm mươi năm, tất cả không được để hắn mở ba tòa tế đàn, nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Phù!
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Thế nào rồi nhị sư đệ, gặp được Hồng Quân Lão Tổ chưa?”
Thái Thượng Lão quân lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đến.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa cuốn sách cho ông ta xem.
Sau khi xem xong, Thái Thượng Lão quân cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tuy rằng lúc này vướng phải kiếp nạn của Hồng Quân Lão Tổ thật không may, có điều Hồng Quân Lão Tổ sắp xếp như này có thể là thiên y vô phùng, không chê vào đâu được, chỉ cần khống chế được Trấn Nguyên Tử và Thiên Thông, Diệp Thiên sẽ mất đi chỗ dựa, để người của Thiên Đình cùng với người của Tây Thiên liên kết, không sợ không tiêu diệt được Diệp Thiên.”
“Ừm.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu: “Đi, chúng ta đến Ngọc Hư Cung của Thông Thiên.”
Thông Thiên Giáo Chủ xem đến đây, Trấn Nguyên Tử gập cuốn địa thư vào.
“Chẳng trách đạo huynh một chút hoảng sợ cũng không có, hóa ra Hồng Quân gặp phải kiếp nạn năm triệu năm một lần.” Thông Thiên Giáo Chủ cười nói.
Mỗi vị kim tiên, đều có kiếp nạn, kiếp nạn này không phải kiếp nạn để độ kiếp mà là kiếp nạn của chính người tu tiên.
Ví dụ như Thái Ất kim tiên, năm mươi năm một kiếp, có thể độ qua thì sẽ niết bàn trùng sinh, nếu độ không qua thì huyết mạch bị đứt, thần hồn sẽ bị hủy hoại rồi chết.
Đại Thừa kim tiên là năm trăm năm một kiếp nạn.
Thái Không kim tiên là năm nghìn năm một kiếp nạn.
Đại La kim tiên là năm mươi nghìn năm một kiếp nạn.
Thái Thượng Thiên Tôn năm trăm nghìn năm một kiếp nạn.
Đại Đạo Đạo Tổ năm triệu năm một kiếp nạn.
Chỉ có đến khi đạt được Đại Đạo Cảnh đại viên mãn, ra khỏi tam giới không còn trong ngũ hành nữa, thì mới không còn kiếp nạn. Bất tử, dữ thiên đồng thọ.
Trấn Nguyên Tử mỉm cười: “Nếu hắn không gặp phải kiếp nạn, bần đạo làm gì còn có thể bình tĩnh ngồi câu cá, sớm đã nhổ cả rễ cây nhân sâm lên, tìm chỗ mà trốn rồi.”
“Ha ha!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!