Thông Thiên Giáo Chủ cảm thấy, đây là cơ hội ngàn năm có một, tiến vào kiếp nạn cũng giống như một con thú đang ngủ đông vậy, mất đi khả năng phòng vệ và sức đề kháng, thật sự đó chính là cơ hội tốt nhất để giết Hồng Quân.
Một khi Hồng Quân chết, Thái Nhất, Trấn Nguyên Tử, cùng với Thông Thiên Giáo Chủ, ba người họ thừa sức chiến đấu với Thiên Đình, có thể nghiền nát tiêu diệt toàn bộ Thiên Đình, biến thành đống đổ nát.
Vì vậy ông ta có chút hào hứng.
Chỉ cảm thấy chuyện này nếu như xảy ra thì thù hận trước đây có thể được báo!
Bất quá Trấn Nguyên Tử lắc đầu cười: “Ông cho rằng Hồng Quân chưa có chuẩn bị gì sao? Trước khi hắn ở trong kiếp nạn, đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hàng chục trùng đại trận ở Tam Thập Lục Trọng Thiên rồi, chỉ sợ một khi Thái Nhất đi vào muốn phá vỡ những pháp trận đó, trăm năm cũng không thể đến gần Hồng Quân, vì vậy không thể nhân cơ hội này giết hắn được.”
Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu, cảm thấy có lý, cái người Hồng Quân lão tổ này, sợ nhất chính là bị giết, bởi vì chết rồi thì quyền tối cao của ông ta sẽ không còn nữa. Mà khi vào trong kiếp nạn, vừa chính là lúc dễ dàng nhất có thể bị giết nhất, vì vậy để bảo vệ mình, buộc phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt để ứng phó mọi việc, như vậy mới thể bảo đảm an toàn tuyệt đối cho mình.
“Vậy thì khiến Diệp Thiên hóa thành Thái Nhất, như vậy sẽ không bị giết nữa.” Thông Thiên Giáo Chủ nói.
Ông ta sợ rằng ông ta cùng với Trấn Nguyên Tử bị theo dõi, Thiên Đình lại biết Diệp Thiên sẽ trở thành Thái Nhất. Chắc chắn sẽ toàn lực giết Diệp Thiên, sợ rằng Diệp Thiên bị tiêu diệt, vì vậy muốn giúp Diệp Thiên mở ba tòa tế đàn, để hắn biến thành Thái Nhất, như vậy những kẻ muốn tính mạng của Diệp Thiên đều sẽ bị tiêu diệt.
Ít nhất cho đến khi Diệp Thiên trở thành Thái Nhất, ngoại trừ Hồng Quân ra thì sợ rằng không ai có thể khống chế được Diệp Thiên.
“Không vội.” Trấn Nguyên Tử nói: “Hiện tại không phải là lúc để hắn biến thành Thái Nhất, một khi trở thành Thái Nhất, nhớ ra cuộc sống trước đây và bây giờ, nhất định sẽ dấy binh lên Thiên Đình, phá thiên diệt địa.”
“Hãy dành thời gian cho việc khác, một khi Hồng Quân độ qua kiếp nạn thoát ra khỏi núi, việc giết Thái Nhất sẽ là chuyện rất dễ dàng.”
“Cho nên bây giờ không thể khiến hắn biến thành Thái Nhất, phải khiến hắn chịu áp lực, Thiên Đình gây áp lực cho hắn càng lớn thì hắn sẽ bật lên càng cao. Chính là tiêu hao tinh lực vào việc nâng cao tu luyện, chứ không phải vào việc báo thù, đợi đến khi thời điểm thích hợp, lúc đó lại giúp hắn mở ba tòa tế đàn, nhận được sức mạnh trong tế đàn, hắn có thể chiến đấu cùng Hồng Quân.”
Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu, không thể không nói lời của Trấn Nguyên Tử rất có lý.
Lúc này mà để Diệp Thiên biến thành Thái Nhất, nhớ ra chuyện trước kia, chắc chắn hắn sẽ hận không thể phá hủy ngày hôm nay, hắn sẽ tiêu hao sức lực thay vì phải tu luyện, vậy thì tu vi của Thái Nhất và Hồng Quân sẽ có cách biệt ngàn năm, nhất định sẽ đánh không lại được.
Thái Nhất mà bị tiêu diệt, bọn họ giúp Thái Nhất, Hồng Quân nhất định sẽ không tha cho bọn họ, vậy thì bọn họ còn nơi nào để dung thân nữa.
Thời gian này không giúp Diệp Thiên, Thiên Đình lại biết được Diệp Thiên mở ba tòa tế đàn biến thành Thái Nhất, tuyệt đối sẽ tiến hành tiêu diệt hắn, dưới áp lực lớn như vậy, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ nghĩ tới việc tăng cường tu luyện để ứng phó với họ. Tự nhiên tu vi cũng sẽ được nâng cao lên rất nhiều, để bù đắp khoảng cách giữa hắn và Hồng Quân.
Chỉ cần khoảng cách này được bù đắp trước khi Hồng Quân ra khỏi núi, vậy thì sau khi Hồng Quân ra khỏi núi cũng không có uy hiếp đến bọn họ được, chỉ cần Thái Nhất và Hồng Quân tranh đấu, Trấn Nguyên Tử giúp một tay, thì có thể đánh bại được Hồng Quân.
“Được. Ông nói làm thế nào thì làm như thế, ta đều nghe theo.”
Thông Thiên Giáo Chủ nói, Trấn Nguyên Tử có thể nhìn trước được tương lai, ông ta có thể không nghe theo sao?
Trấn Nguyên Tử nói: “Ông mau nói với đệ tử của ông, đồ đệ của Nguyên Thủy đã đối phó với Diệp Thiên, để bọn họ tham gia giúp đỡ Diệp Thiên, khi có thông báo ngươi liền trở về Ngọc Hư Cung, ngày nào đó Thái Thượng cùng Nguyên Thủy rời khỏi Ngọc Hư Cung của ông, ông liền theo dõi xem, bọn họ đánh ông ông đánh lại, đánh không được thì trốn, bọn họ đi đến đâu ông liền theo đến đó.”
“Tóm lại, chỉ cần theo dõi bọn họ là được rồi.”
Thông Thiên Giáo Chủ uống hết chén trà củ nhân sâm rồi đứng lên: “Ta đi sắp xếp.”
Nói xong, ông ta liền rời khỏi Ngũ Trang Quán.
Hắn vừa rời đi không lâu, Lục Áp đạo nhân, Nữ Oa nương nương, Chuẩn Đề đạo nhân liền đến.
“Ai dô, Lục Áp sư huynh, Nữ Oa, Chuẩn Đề hai vị sư điệt, cơn gió nào đưa các người đến ngôi nhà của bần đạo đây?”
Trấn Nguyên Tử cười cười nói, cũng không cúi đầu, những người này không có chức vụ gì trong Thiên Đình, vẫn là sư đệ và sư diệt của hắn, hắn là trưởng bối, sẽ không hành lễ với bọn họ.
Nữ Oa và Chuẩn Đề đạo nhân, hai người hành lễ trước nói: “Sư thúc.”
Lục Áp đạo nhân cũng hành lễ: “Sư huynh.”
Lục Áp đạo nhân này, là đệ tử của Hỗn Nguyên Lão Tổ, không thuộc vào tứ đại đệ tử. Sau này Hỗn Nguyên Lão Tổ hóa thân thành đạo nhân, sư môn bị giải tán, tứ đại quan môn đệ tử mỗi người đi một đường, hắn cũng đi theo con đường của mình, hắn có tính cách giống với Trấn Nguyên Tử, thuộc loại kiêu ngạo, không phải quan chức trong Thiên Đình, không tham gia hội nghị bàn đào. Cũng không đi Ngọc Hư Cung nghe Hồng Quân Lão Tổ giảng đạo.
Có điều hắn có quan hệ tốt với Hồng Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong trận đấu tranh đoạt, mới giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn đối phó với Triệt Giáo chém Tiên Dư Nguyên, mới giúp Hồng Quân đến trông chừng Trấn Nguyên Tử.
Đương nhiên, so với Trấn Nguyên Tử, Lục Áp đạo nhân kém hơn rất nhiều, nếu không thì hắn cũng sẽ không là đệ tử của một ngoại môn, thực lực so với Tam Thanh mạnh hơn một chút, kém hơn Hồng Quân, Thái Nhất, Bàn Cổ, Trấn Nguyên Tử.
“Mau vào trong ngồi, vào trong ngồi.”
Trấn Nguyên Tử cười và làm động tác mời.
Ba người được mời vào bên trong nhà.
“Trăng thanh gió mát, uống trà lá nhân sâm.”
Trấn Nguyên Tử la lên, ông ta là một kẻ keo kiệt nên sẽ không cho họ uống trà củ nhân sâm, ông ta chỉ có thể chiêu đãi họ bằng trà lá nhân sâm.
Có điều ông ta vẫn cười nói giải thích: “Nhà ta khiêm tốn không có gì chiêu đãi, củ nhân sâm thì lại ăn hết rồi, chỉ có thể chiêu đãi các người trà lá nhân sâm, nhưng ngon hơn trà của Ngọc Đế nhiều.”
Lục Áp đạo nhân đương nhiên biết Trấn Nguyên Tử bủn xỉn, cười nói: “Không sao, sư huynh Trấn Nguyên canh giữ cây nhân sâm như vậy là canh giữ ngôi nhà này, là người thích tự trồng tự ăn. Điều kiện ở trong đây cũng nghèo nàn, sư đệ ta đã sớm nghe được, đương nhiên sẽ không làm khó sư huynh phải mang đồ tốt ra để chiêu đãi.”
Trấn Nguyên Tử cười ha ha nói: “Đệ thật là, còn nói thẳng ra như vậy. Chẳng trách năm đó sư phụ cho đệ đi đốt lửa, đệ nói chuyện thẳng thắn, thích hợp để đốt lửa nhất.”
“A....”
Lục Áp đạo nhân bị lời nói đó làm sắc mặt xám xịt lại, ngồi đó có chút gượng gạo.
Nữ Oa che miệng cười, đổi chủ đề: “Trấn Nguyên sư thúc thích nhàn nhã, trồng hoa trồng quả ở Ngũ Trang Quán, tự do thoải mái, hà tất phải tham gia một số tranh chấp thị phi?”