Lại nhắc Đến Diệp Thiên.
Vì phải di chuyển tới núi Cầm Biên trước khi những cao thủ của núi Tu Di quay trở về, cho nên Diệp Thiên đã lái chiếc phi thuyền lảo đảo lao đi hết tốc lực, bị những đám lính của Tây Hải Long Vương chặn đường thì đều trực tiếp tông thẳng, cũng không có thời gian tiêu diệt bọn chúng do làm như vậy quá lãng phí thời gian.
Diệp Thiên không thể trì hoãn thêm được nữa, hắn phải đến được núi Cầm Biên trong thời gian nhanh nhất có thể và cố gắng làm nổ tế đàn trước khi những cao thủ bị dẫn đến núi Tu Di quay trở về.
Đương nhiên, Diệp Thiên biết lúc này trên núi Cầm Biên chắc chắn vẫn còn không ít cao thủ ở lại canh giữ, nhưng hắn cảm thấy cấp bậc của họ sẽ không quá cao, cùng lắm là được một hai người cấp bậc Ngũ Lão gì đó. Bằng tu vi của hắn lúc này, đối phó với một hai cao thủ cấp bậc Ngũ Lão thì không cần lo lắng, vẫn có thể vừa đánh vừa tấn công núi Cầm Biên. Nói không chừng còn có thể ăn may làm nổ được tế đàn.
Nhưng đây chỉ là những suy đoán của hắn, còn việc núi Cầm Biên lúc này có bao nhiêu cao thủ đang ở lại canh giữ thì phải đến tận nơi mới có thể biết được.
Lúc này, đám người Câu Trần Đại Đế cũng đang liều mạng lao tới núi Cầm Biên, nhưng tốc độ của bọn họ chậm hơn nhiều so với tốc độ của Diệp Thiên. Diệp Thiên không chỉ có thuyền bay, còn có cả bùa tăng tốc giúp đẩy nhanh tốc độ di chuyển lên gấp hai phẩy năm lần.
Đây cũng là lý do tại sao Diệp Thiên muốn dẫn họ rời đi, chỉ cần không còn quá nhiều cao thủ canh giữ trên núi Cầm Biên thì hắn vẫn còn hy vọng có thể làm nổ tung tế đàn trước khi những cao thủ còn lại quay trở về.
Diệp Thiên cho rằng chỉ cần làm nổ tung được một tế đàn, tu vi của hắn sẽ đạt tới Thái Thượng cấp chín hoặc là mãn cấp.
Có được thực lực cỡ Thái Thượng cấp chín hoặc mãn cấp, muốn làm nổ tung hai tế đàn còn lại sẽ vô cùng đơn giản.
Hắn phi một đường qua sông Tây Hải.
Cuối cùng cũng tới được bầu trời Tây Ngưu Hạ Châu.
“Đi về phía này sẽ tới núi Cầm Biên, còn hướng này là núi Thiết Vây. Nhưng mà đi tới núi Cầm Biên sẽ gần hơn rất nhiều so với đi tới núi Thiết Vây.” Tôn Ngộ Không nói, chỉ tay về hai hướng.
Diệp Thiên không chút do dự lựa chọn đi đến núi Cầm Biên.
Bởi vì trên đường đi Tôn Ngộ Không đã nói, núi Thiết Vây ở ngay bên cạnh Linh Sơn, nơi các cao thủ của Như Lai và Phật giáo đang ở. Nếu đi tới núi Thiết Vây, chẳng may kéo cả Như Lai vào cuộc thì đừng nói làm nổ tế đàn, chỉ sợ tới đường quay lại cũng không có.
Bởi vì tu vi của Như Lai đã ở trên Tứ Ngự, tiếp cận với Đại Đạo Cảnh, cho nên dù Đóa Đóa có hóa thân thành Huyền Điểu cũng chưa chắc đã đánh bại được.
Không lâu sau.
Nhóm của Diệp Thiên đã tới núi Cầm Biên.
Vừa dừng lại trên bầu trời núi Cầm Biên, Diệp Thiên đang chuẩn bị sử dụng pháp thuật làm nổ tung ngọn núi thì...
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng tia sáng bắn ra khỏi khu rừng với tốc độ chóng mặt và lơ lửng trước mặt Diệp Thiên.
Vừa nhìn liền nhận ra.
Đó chính là Tứ Đại Bồ Tát cùng với nhóm người có vai vế lớn trong Thiên Đình như Lý Tĩnh, Dương Tiễn và Na Tra, nhưng thực lực thì không mạnh lắm.
“Haha!”
Lúc này Na Tra phát ra những tiếng cười điên cuồng nói: “Diệp Thiên, chúng ta đã ở đây đợi ngươi rất lâu rồi. Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến, không uổng công chúng ta chờ đợi.”
Diệp Thiên bấy giờ ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn đám Na Tra, Dương Tiễn, hắn chỉ nhìn thắng Tứ Đại Bồ Tát đang xếp hàng trước mặt mình, thấp giọng hỏi: “Đây có phải là Tứ Đại Bồ Tát của Phật Môn nhà các người không?”
Tôn Ngộ Không gật đầu.
“Thực lực như thế nào?” Diệp Thiên hỏi, hắn không có quá nhiều hiểu biết đối với Tứ Đại Bồ Tát.
Tôn Ngộ Không nói: “Có thể so với Tứ Ngự.”
Hả?
Diệp Thiên hít một hơi thật sâu.
Có thể so với Tứ Ngự, vậy thì sẽ vô cùng khó giải quyết đây.
“Đóa Đóa. Con thử xem có thể biến thành Huyền Điểu được không, hỗ trợ bố đột phá hàng phòng ngự của bọn chúng, khống chế núi Cầm Biên.” Diệp Thiên sử dụng thần niệm để gửi tin tức đến cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa ngay lập tức cố gắng để chính mình huyễn hóa thành Huyền Điểu.
Nhưng cô bé vốn không biết làm thế nào để biến thành Huyền Điểu, lần trước có thể biến hình hoàn toàn là vì tình cờ, kể từ lần đó tới giờ, cô bé đã cố gắng thử nhiều lần nhưng đều không thành công, lần này cũng vậy.
Ban đầu Tứ Đại Bồ Tát còn có chút kiêng kị, dù sao Câu Trần Đại Đế và Chân Võ Đại Đế cũng không phải là đối thủ của hóa thân Huyền Điểu của Đóa Đóa, còn bị tổn thương nghiêm trọng. Mặc dù thực lực của Tứ Đại Bồ Tát mạnh hơn nhiều so với Câu Trần và Chân Võ, nhưng họ không chắc chắn có thể đánh bại Đóa Đóa hoàn toàn. Cho nên họ không khỏi có vài phần kiêng kị trong lòng.
Nhưng nhìn thấy Đóa Đóa cứ cố gắng nhảy tới nhảy lui mà vẫn không có cách nào biến thành Huyền Điểu, Tứ Đại Bồ Tát liền bật cười, ngay cả đám Lý Tĩnh, Na Tra cũng phá lên cười ha hả.
Đóa Đóa không biến hình thành Huyền Điểu được, Diệp Thiên thì mới chỉ độ kiếp lên Thái Thượng. Mà thực lực thấp nhất của Tứ Đại Bồ Tát đã là Thái Thượng cấp bảy, thực lực cao nhất là Thái Thượng cấp tám, nhiều kẻ mạnh như vậy bắt tay cùng với nhau, còn cần sợ một kẻ như Diệp Thiên?
“Diệp Thiên, đời là bể khổ, quay đầu là bờ. Đừng chống lại ý trời, chủ động khuất phục đi, bổn tọa sẽ giữ lại cho ngươi một mạng. cho ngươi một cõi thanh tịnh để sống bình yên cùng gia đình. Nếu tiếp tục chống lại ý trời, thứ chờ đợi ngươi phía trước sẽ chỉ là vạn kiếp bất phục.”
Quan Âm mở lời, tiếng Phạn không ngừng vang vọng giữa trời đất.
“Hừ.”
Diệp Thiên hừ lạnh: “Bản tính tôi vốn lương thiện, lại bị ông trời ép buộc khiến gia đình tan nát, giờ các người còn muốn tôi phải đầu hàng trước ý trời. Chuyện như vậy cũng có thể nói ra? Một đám đứng đó ra vẻ đạo đức như các người không có tư cách nói nhảm với tôi.”
“Trước giờ tôi không thù không oán với Phật Môn các người, đến nay cũng không có suy nghĩ sẽ trở thành kẻ địch. Các người tới từ đâu thì hãy quay về nơi đó. Cứ cố chấp ở lại muốn ngăn cản thì tức là đang lấy danh nghĩa Phật Môn tuyên chiến với tôi. Đã thế thì kể từ hôm nay, tôi sẽ gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, một kẻ cũng không tha!”
Trò hề gì vậy, đã bị ép đến mức này còn muốn hắn đầu hàng, chuyện đó làm sao có thể?
Trong từ điển sống của Diệp Thiên trước giờ chưa từng có hai chữ đầu hàng, càng không kể đến những thù mới hận cũ đang chồng chất như núi. Bảo hắn đầu hàng trước kẻ thù, chết cũng không thể!
“Nói như vậy, ngươi vẫn kiên trì muốn đối đầu với Trời sao?” Quan Âm thản nhiên nói.
“Đúng vậy!” Diệp Thiên nói: “Không lật ngược cái mảnh trời này, tôi thề sẽ không làm người!”
“A di đà phật.”
Tứ Đại Bồ Tát đều đồng thanh niệm một câu Phật hiệu, sau đó Địa Tạng Bồ Tát nói: “Một khi đã như vậy, bên dưới địa ngục sẽ có thêm một vong hồn là ngươi.”
“Haha!”
Diệp Thiên bật cười: “Không phải có câu nói địa ngục chưa trống rỗng, tôi thề không thành Phật sao? Nếu địa ngục có thêm một người như tôi, chỉ sợ vĩnh viễn ông sẽ không có ngày lành mất!”
Sắc mặt Địa Tạng trở nên giận dữ, Đề thính ở dưới chân rống lên một tiếng hướng về phía Diệp Thiên. Chỉ thấy gió thổi dữ dội như rồng cuốn hổ gầm, không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo, hướng thẳng tới Diệp Thiên như muốn nghiền nát anh dưới cơn lốc này.
“Hừ.”
Diệp Thiên hừ lạnh, phất tay áo một cái, một đạo gió hình lưỡi liềm đột nhiên bắn ra, xé rách luồng không khí vặn vẹo, chém vào cơn lốc rồi chặt đứt nó, sau đó bắn thẳng về phía Đề thính.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!