Quan Âm Bồ Tát vô cùng hoảng sợ, vốn bà tưởng rằng Diệp Thiên vừa mới độ kiếp hôm nay, chỉ là một tên Thái Thượng Kính cấp một mà thôi, còn chưa đủ để uy hiếp tới bà. Bà lại tuyệt đối không ngờ được rằng, tuy Diệp Thiên mới vừa thăng cấp lên Thái Thượng Kính, nhưng đã có đủ sức mạnh cùng bà đấu tay đôi.
Giờ phút này bà đã hiểu tại sao Thiên Đình lại sợ hãi Diệp Thiên sẽ thành công mở được ba tòa tế đàn còn lại như vậy. Bởi vì bây giờ Diệp Thiên đã có đủ thực lực đế đánh ngang tay với bà, nếu hắn mở được ba tòa tế đàn cuối cùng, nói lên hắn sẽ có thực lực đánh ngang tay với Hồng Quân Lão Tổ!
Thiên Đình có thể để cho một người lợi hại như vậy xuất thế sao?
Hồng Quân Lão Tổ có thể để cho một đối thủ lợi hại như vậy xuất hiện ư?
Hiển nhiên là không thể.
Không bàn đến chuyện Diệp Thiên có mối thù không đội trời trung với Thiên Đình, cho dù giữa Diệp Thiên và Thiên Đình không có bất cứ ân oán nào cừu hận, nhưng một khi Diệp Thiên có thực lực đấu ngang sức ngang tài với Hồng Quân Lão Tổ, như vậy cả Thiên Giới này chỉ sợ sẽ phải rung chuyển một phen.
Sau khi có được thực lực ngang với Hồng Quân, ít nhất thì Diệp Thiên cũng sẽ khai sơn lập phái đi?
Mà một khi đã khai sơn lập phái, cái khối bánh ngọt Thiên Giới to bự này sẽ không chỉ thuộc về một mình Thiên Đình và Tây Thiên nữa, môn phái mà Diệp Thiên sáng lập tất nhiên sẽ chen chân vào hưởng dụng miếng bánh ngọt to lớn này.
Vốn một miếng bánh ngọt lúc đầu chỉ hai người ăn ngon lành, giờ đây lại có thêm người tới chia sẻ miếng bánh ngọt này, hai kẻ đang ăn ngon kia có thể đồng ý được sao?
Nếu không đồng ý, vậy phải hợp lực đuổi Diệp Thiên đi. Mà nếu Diệp Thiên có được thực lực ngang với Hồng Quân, nói dễ hiểu chính là mạnh hơn Phật Tổ không biết bao nhiêu lần, vậy trong lòng Diệp Thiên nhất định sẽ cực khó chịu, người có thực lực yếu ớt như Như Lai cũng có thể hưởng thụ miếng bánh này, vậy Diệp Thiên hắn đây mạnh như thế, dựa vào đâu mà không được hưởng?
Có lợi ích sẽ có xung đột, có xung đột sẽ có thương vong, có thương vong tất sẽ nảy sinh náo động, mà một khi có náo động tức thiên hạ đại loạn.
Vì thế Quan Âm hiểu rõ tại sao Phật Tổ Như Lai phải gắng sức giúp đỡ Thiên Đình diệt trừ Diệp Thiên, ngăn cản hắn mở ra ba tòa tế đàn còn lại như vậy.
Bởi vì đây là cách ngăn chặn con đường phát triển của Diệp Thiên, ngăn cản Diệp Thiên đoạt lấy miếng bánh của Tây Thiên, đồng thời cũng loại trừ những phiền phức không cần thiết trong tương lai. Chính vì lẽ đó, Phật Tổ Như Lai mới không tiếc bất cứ giá nào đi giúp Thiên Đình, mục đích là vì không muốn có người đoạt lấy miếng bánh trong tay bọn họ mà thôi.
“Được!”
Ba vị Bồ Tát là Văn Thù, Phổ Hiền và Địa Tạng cũng bị thực lực hùng mạnh của Diệp Thiên dọa cho ngây người, đồng thời họ cũng ý thức được sự khủng bố của Diệp Thiên, cũng biết không thể để hắn thành công mở ra tòa tế đàn này.
Trước khi mở được tế đàn trên núi Mã Nhĩ, ngay cả cấp Thái Thượng Kính, Diệp Thiên cũng chưa tiến vào được. Sau khi mở ra tế đàn trên núi Mã Nhĩ núi tế đàn sau, Diệp Thiên lại có thể đấu ngang tay với Quan Âm. Nếu để hắn thành công mở ra một trong ba tòa tế đàn cuối cùng, vậy thực lực của Diệp Thiên sẽ ngang với Phật Tổ Như Lai. Đến lúc đó, muốn ngăn cản hắn mở ra hai tòa tế đàn cuối cùng sẽ là chuyện khó như dân thường mà muốn lên trời vậy.
Vì vậy, ba vị Bồ Tát lập tức tới gần Quan Âm Bồ Tát, đồng loạt nắm lấy phần chuôi cây phất trần, hợp lực với Quan Âm, cùng nhau kéo mạnh phần chuôi phất trần. Vốn lực kéo của hai bên là ngang nhau, bây giờ, một bên lại có thêm ba cỗ sức mạnh tham gia vào, chênh lệch giữa hai bên lập tức cách xa. Hậu quả là cả người Diệp Thiên bị kéo bay về phía Quan Âm.
“Ha ha ha!”
Thấy cảnh tượng đó, đám người Lý Tĩnh, Dương Tiễn, Na Tra đều thoải mái bật cười ha hả.
Vô cùng hiển nhiên, tuy thực lực của Diệp Thiên có thể đấu tay đôi với Quan Âm, nhưng đối diện với sự hợp tác của tứ đại Bồ Tát, cũng chỉ là châu chấu đá xe, không gánh nổi một kích mà thôi.
Cho nên đám bọn họ ai cũng thả lỏng tâm trí, Diệp Thiên đã mất đi cơ hội mở ra tòa tế đàn này rồi.
Quay lại phía Diệp Thiên.
Bởi vì kim tiên bị phất trần trói lại, nếu hắn buông tay, kim tiên cũng sẽ bị bốn vị Bồ Tát kéo qua đó, Kim Xuyên sẽ chỉ còn lại mình đan tiên. Còn nếu không buông tay, chính hắn cũng sẽ bị kéo qua theo, nếu bị tứ đại Bồ Tát công kích, e rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Ngay thời khắc sắp bị kéo tới trước mặt tứ đại Bồ Tát, tay trái Diệp Thiên vận khí, kim tiên bên tay trái tàn nhẫn chém xuống thân phất trần.
Ầm!
Lực của cú chém này phải lên đến hàng nghìn tỷ tấn, lập tức chặt đứt cây phất trần đang bị kéo căng. Chỉ trong chớp mắt Diệp Thiên đã thoát khỏi sự lôi kéo của bốn vị Bồ Tát, mà ngay tại thời điểm phất trần bị chém đứt, bốn người bọn họ cũng bị đẩy lùi về sau hai bước.
“Cùng tiến lên!” Quan Âm quát một tiếng.
Chỉ trong thoáng chốc, bốn vị Bồ Tát đồng loạt ra tay, từng trường năng lượng được bọn họ tung ra đồng thời bay về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên múa may Kim Xuyên hùng thư, anh dũng chống lại sự tiến công của bốn vị Bồ tát.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng trường năng lượng bị Diệp Thiên dùng kim tiên đánh cho nổ tung. Nhưng một quyền khó địch lại bốn chưởng, dưới thế tiến công mãnh liệt của bốn vị Bồ Tát, rất nhanh Diệp Thiên đã không chống đỡ được nữa. Hắn bị hai trường năng lượng đánh trúng, cả người bay về phía sau.
Tứ đại Bồ Tát nhân cơ hội này tiến lên. Quan Âm cầm ném cây phất trần bị gãy, Văn Thù tung ngọc như ý, Phổ Hiền cầm bảo kiếm trong tay chém xuống một nhát, Địa Tạng đập Trượng Hàng Ma trong tay xuống. Bốn cái pháp bảo mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa, nghiền nát hư không, nhắm thẳng về phía Diệp Thiên.
Đối mặt với công kích của bốn cái pháp bảo, đồng tử Diệp Thiên co lại.
Nếu là đấu đơn, dù là bất kỳ ai trong bốn vị Bồ Tát tới, hắn cũng không sợ. Nhưng bốn vị Bồ Tát với thực lực xấp xỉ cùng hợp tác tấn công, hơn nữa tu vì còn cao hơn hắn, với sức lực của một cá nhân, hắn quả thực không chống lại nổi.
Nhưng hắn rất tức giận!
Núi Cầm Biên đã ở ngay trước mắt, một khi nổ tung được núi Cầm Biên, hắn có thể mở ra được tế đàn. Chờ khi ký ức và thực lực tăng lên, hắn sẽ có đủ sức mạnh xé xác Câu Trần và Chân Võ, có thể báo thù cho Văn Tuyết Tâm và những người anh em đã ngã xuống.
Nhưng đám tứ đại Bồ Tát phiền phức này đã nhiều lần ngăn cản hắn mở tế đàn, sao mà hắn nhịn cho nổi?
“Liều mạng vậy!”
Diệp Thiên cắn chặt khớp hàm, quyết định gặm sạch bốn cục xương cứng ngắc này hắn không thể để họ thành công ngăn cản hắn trở nên cường đại được.
Cuối cùng, hắn nhảy lên cao, tránh được đợt tấn công của bốn cái pháp bảo. Sau đó hắn lấy ra Cửu Trượng Kim Thân, hóa thành một đường cong sáng chói, hay tay cầm Kim Xuyên bất chợt đổ nhào về phía Quan Âm và Phổ Hiền.
Thấy vậy, bốn vị Bồ Tát cũng lấy Cửu Trượng Kim Thân ra.
“Phổ Hiền, tước lấy Kim Xuyên thư hùng của hắn trước.” Quan Âm hét lớn.
“Được.” Phổ Hiền lên tiếng.
Một giây sau, hai người giơ tay lên chụp lấy kim tiên đang nện xuống như trụ trời. Chỉ trong nháy mắt, hai vị Bồ Tát, mỗi người một tay bắt được kim tiên, nhưng dưới lực va đập khủng khiếp của kim tiên, hai vị Bồ Tát đều bị đánh bay xuống mấy cây số. Tay đau cỡ nào cũng chỉ có mình hai vị Bồ Tát biết rõ nhất.
Nhưng Kim Xuyên thư hùng đã bị hai vị Bồ Tát bắt lấy, Diệp Thiên muốn thu hồi kim tiên về cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Dù hắn có cố gắng cỡ nào cũng không kéo nổi kim tiên quay lại.
Quan Âm lại biến hóa ra tay trời và mắt trời. Tay trời chụp lấy kim tiên, mắt trời phóng ra kim quang đánh về phía Diệp Thiên.
Hai tay Phổ Hiền bắt lấy kim tiên, thần niệm vừa cử động, Ngô Câu song kiếm bắn về phía Diệp Thiên như điện xẹt.
Văn Thù và Địa Tạng, một người cầm Chày Hàng Ma, một người cầm Trượng Hàng Ma trong tay, đồng thời phát động tiến công, tung đòn phủ đầu về hướng Diệp Thiên.
“Ha ha ha!”
Thấy vậy, đám Na Tra và Dương Tiễn không được thoải mái cười to.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!