Diệp Thiên kinh ngạc.
Mặc dù hắn cũng chưa đi đến mọi ngóc ngách của Thiên Giới, nhưng trong những năm qua, hắn cũng đã đi qua rất nhiều nơi trên Thiên Giới, tứ đại bộ Châu hắn đều đã từng tới, đặc biệt là trong khoảng thời gian lưu vong. Tại Đông Thắng Thần Châu và Bắc Câu Lô Châu, hắn càng đã từng bay đi khắp chốn.
Nhưng trong tất cả những nơi hắn đã từng đến, chưa từng có nơi nào có cảnh tượng như thế này.
Đó là một khoảng trời đất bao la với màu màu trải rộng mênh mang. Khắp nơi sông núi xung quanh đều đỏ tươi như máu, ngay cả thảm ngọn cỏ nơi hắn đang nằm, một chiếc lá bị dập nát, thứ chất lỏng chảy ra cũng có màu đỏ tươi, hơn nữa còn có mùi máu tanh tưởi.
Cho nên Diệp Thiên có thể chắc chắn rằng nơi đây tuyệt đối không phải là Thiên Giới!
Hắn cũng đã từng đọc không ít sách cổ trên Thiên Giới, cũng không có miêu tả nơi nào có cảnh tượng như vậy.
Hơn nữa, những oán khí và tội khí ở chốn này trầm trọng đến độ khiến người ta phải sởn gai ốc!
“Lẽ nào đây là Minh giới trong Tam giới sao?”
Trong lòng Diệp Thiên thầm nói.
Hắn chưa từng đến Minh giới, cho nên hắn thực sự không biết Minh giới rốt cục trông như thế nào, nhưng từ oán khí và tội khí nặng nề phát ra từ đây thì không khó phán đoán, chốn này hẳn phải là Minh giới.
Vì oán khí, chỉ trên người quỷ mới có. Đặc biệt là lệ quỷ và ác quỷ, oán khí và tội khí trên người chúng đều rất nặng, mà Minh giới chính là nơi tụ tập của mọi loại ma quỷ, oán khí và tội khí cũng là chuyện bình thường.
“Hụ hụ...”
Diệp Thiên ho khan vài tiếng, tay ôm ngực khó khăn đứng lên, trong miệng nôn ra vài ngụm cục máu.
Lần nôn này, hắn giật mình sửng sốt.
“Mình dường như vẫn chưa chết.”
Là người là ma, Diệp Thiên vẫn có thể đoán ra được.
Ma là linh hồn. Không có nội tạng máu thịt, hoàn toàn khác với cấu tạo của cơ thể con người, tuy bề ngoài loài ma quỷ có vẻ trông giống con người, nhưng thực chất chỉ là hơi thở. Khi bị giết, ma sẽ biến thành một vài làn khói và tan biến, sẽ không để lại dù chỉ là một hạt tro cốt.
Mặc dù nhiều vị thần tiên cũng không có cơ thể xác thịt, là linh hồn thành tiên, nhưng không giống như những thần tiên có cơ thể xác thịt đắc đạo thành tiên, khi những vị thần tiên có linh hồn thành tiên bị giết, họ cũng hóa thành làn khói rồi tiêu tan, không để lại cơ thể máu me xác thịt.
Ấy vậy mà hắn lại thực sự đã nôn ra máu.
Điều này không có nghĩa là, bản thân chỉ bị Phật Tổ Như Lai đánh trọng thương, vẫn còn chưa chết?
Sau khi chắc chắn rằng bản thân chưa chết, Diệp Thiên càng lấy làm kinh ngạc.
Nếu hắn chưa chết, vậy làm sao hắn lại bị đánh vào Minh giới này?
Là nơi dưới mặt đất núi Cầm Biên có một lối vào thông tới Minh giới. Do bản thân do duyên số trùng hợp lại bị đánh vào Minh giới sao?
Diệp Thiên trong lòng có vô vàn câu hỏi.
Và chính vào lúc này, có một vài người đàn ông quanh người hắc khí lượn lờ bao lấy thân, mặt xanh răng nanh xuất hiện gần đó.
Diệp Thiên tò mò không biết đây là nơi nào, liền lớn tiếng gọi mấy người đó: “Này, các vị huynh đài, ở đây là nơi nào vậy?”
Nghe xong lời hắn nói, đám người liền đến gần Diệp Thiên, bọn họ kinh ngạc thăm dò Diệp Thiên, sau đó xoay người Diệp Thiên một vòng, khịt mũi ngửi ngửi người hắn, sau đó tất cả đều nheo mắt nhìn nhau.
“Đây có vẻ là con người.” Một người đàn ông nói.
Những người đàn ông còn lại đều gật đầu.
Bọn họ đều là những con người bị biến thành ác quỷ, cho nên vẫn biết rất rõ loài người, trên người họ sẽ có mùi con người, trên đỉnh đầu và hai vai có dương hỏa, trên người Diệp Thiên quả đúng có mùi con người, đỉnh đầu và hai vai cũng đều có dương hỏa. Vả lại trên người Diệp Thiên cũng không có oán khí và tội khí như trên người bọn họ, rõ ràng không cùng loài với họ, mà là một con người thật sự.
Thấy bọn họ vẻ mặt rất đỗi nghi hoặc, Diệp Thiên cười nói: “Tôi không cẩn thận đi nhầm vào nơi đây. Không biết nơi đây có phải là Minh giới không?”
Một người đàn ông lắc đầu nói: “Nơi này không phải nằm trong Tam giới, cũng không phải trong ngũ hành. Đây là cõi A Tu La, nơi tập trung mọi ác quỷ trong thiên hạ.”
“Cõi A Tu La?”
Diệp Thiên sửng sốt.
Hắn từng đọc những cuốn sách cổ trên Thiên Giới, hắn đương nhiên biết A Tu La là nơi như thế nào.
Trong sách cổ ghi rằng: Thái Nhất, vị Thiên đế đầu tiên Đông Hoàng Thái Nhất, chết do Hạo Thiên soán ngôi, sau cái chết của Thái Nhất, thuộc hạ của ông đều đứng lên tạo phản, thề sẽ trả thù cho Thái Nhất. Nhưng đến cuối cùng tất cả đều bị tàn sát hàng loạt. Mặc dù cơ thể bọn họ đã chết nhưng rất nhiều thần hồn vẫn chưa chết, vì vậy bọn họ tiếp tục làm loạn, gây tai họa cho Thiên Giới, tàn sát vô số bách tính của Thiên Giới. Thiên Đình đã từng vây quét tiêu diệt trên diện rộng nhưng vẫn không tiêu diệt hết được lũ ác quỷ này. Cuối cùng, Đại Đạo hóa thân thành Hỗn Nguyên Lão Tổ hiện thế, mở ra một thế giới khác bên ngoài Tam giới và Ngũ hành, đem tất cả những thuộc hạ cũ của Thái Nhất đã biến thân thành ác quỷ, toàn bộ trấn áp tại trong thế giới bên ngoài này.
Kể từ đó, bất kể ác quỷ nào không thể vào luân hồi tại Minh giới, đều sẽ bị ném vào cõi A Tu La, hoặc sẽ chết rồi biến mất khỏi cõi A Tu La, hoặc sẽ ở lại cõi A Tu La mãi mãi.
Nói cách khác, một khi đã đến cõi A Tu La sẽ không cách nào có thể thoát ra.
Như vậy bản thân bị rơi vào cõi A Tu La, chẳng lẽ nào sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi sao hay?
Đại thù của hắn còn chưa báo, những đứa con còn ở trên Thiên Giới, nếu bản thân vĩnh viễn bị trấn áp nơi thế giới này, hắn làm sao có thể ra tay báo thù, làm sao có thể đoàn tụ cùng những đứa con?
Trong nhất thời, tâm trạng của Diệp Thiên vô cùng phức tạp, nỗi nhớ nhung của Đóa Đóa và Chiến Nhi giống như nước sông Hoàng Hà trào dâng khôn nguôi, bóp nghẹt lấy trái tim hắn.
“Ngươi là một con người. Làm thế nào lại rơi vào cõi A Tu La?” Một người đàn ông hỏi.
Diệp Thiên gắng gượng một nụ cười chua xót: “Tôi giao chiến cùng Tứ Đại Bồ Tát, bị Phật Tổ Như Lai đánh bất ngờ, dùng lòng bàn tay đập cho tôi một chưởng. Đợi khi tôi tỉnh lại đã ở nơi đây rồi. Tôi còn tưởng rằng bản thân đã chết nên đã tới Minh giới, nhưng không ngờ không những không chết, còn rơi vào cõi A Tu La.”
Nghe lời nói của Diệp Thiên, mấy người đàn ông kia kinh ngạc: “Nhà ngươi giao chiến với Quan Âm, Văn Thù, Phổ Hiền, Địa Tạng, bốn người đánh một mình ngươi, còn cần Phật Tổ Như Lai phải ra tay giúp đỡ đối phó với ngươi, sau đó còn chưa đập được chết ngươi sao?”
Bọn họ vốn dĩ là người Thiên Giới, sau khi chết mới trở thành ác quỷ. Oán khí quá nặng không thể vào luân hồi nên mới bị đẩy xuống cõi A Tu La này, nên đương nhiên đối với bọn họ, Tứ đại Bồ Tát và Phật tổ Phật Tổ Như Lai đều là những người bọn họ được nghe tới nhiều rồi.
Đương nhiên, đây là những ác quỷ đến sau. Nếu như là đám ác quỷ mà thuộc hạ Thái Nhất hóa thành, thật sự sẽ không biết đến Phật Tổ Như Lai và Tứ đại Bồ Tát. Bởi vì khi bọn họ giam cầm trong chốn này, trên Thiên Giới còn chưa có vị Phật Tổ Như Lai này, càng chưa nói tới là danh xưng Bồ Tát. Đó là sau khi Thích Gia thành Phật mới đổi tên là Phật Tổ Như Lai, tên gọi Bồ Tát này cũng chỉ xuất hiện sau khi Phật môn được thành lập.
“Đúng vậy.” Diệp Thiên gật đầu.
Bốn người đàn ông dường như không tin những lời Diệp Thiên nói, liền hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Diệp Thiên.”
“Diệp Thiên?”
Bốn người bọn họ nhìn nhau, cả thảy lắc đầu cho thấy rằng họ chưa bao giờ nghe nói đến cái tên này
Ngay sau đó, một người đàn ông đã cười và nói: “Tên oắt con nhà ngươi đúng là biết chém gió. Trong ngũ quỷ bọn ta, con trở thành ác quỷ sớm nhất cũng chỉ 1200 năm, con muộn nhất cũng mới 300 năm.”
“Năm đó khi bọn ta ở Thiên Giới, cũng chưa từng nghe đến tên của ngươi. Nếu một mình ngươi có thể đấu lại bốn vị Bồ Tát, thì chí ít nhà ngươi phải đạt đến cảnh giới Thái Thượng Kính Cấp tám rồi. Cũng đã phải sống ít nhất hàng nghìn hàng vạn năm. Cho dù ngươi có kín tiếng đến đâu, một khi có tu vi của cảnh giới đó, nhất định sẽ có tiếng tăm trên Thiên Giới. Tên của ngươi cũng sẽ được lưu truyền rộng khắp, nói như ngươi thì 300 năm trước, cao thủ Thiên Giới còn chưa có tên tuổi của nhà ngươi. Ta không tin chỉ trong thời gian 300 năm, ngươi lại có bản lĩnh một thân một mình đấu lại bốn vị Bồ Tát.”
“Đúng vậy!” Một người đàn ông đồng tình nói: “Một kẻ giỏi nói khoác như người, chắc hẳn do ở trên trời nói khoác quá đáng, nói bản thân có thực lực ngang ngửa với Tam Thanh Tứ Ngự, vậy nên mới bị người ta đẩy vào Minh giới, sau đó bị ném vào cõi A Tu La này, phải không?”
Diệp Thiên nở nụ cười: “Nếu các người không tin thì mặc, nhưng mong nói cho tôi biết ở đây nơi nào có chỗ chữa bệnh, tôi còn dưỡng thương.”
“Ha ha!”
Năm con ác quỷ lớn tiếng cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!