Cõi A Tu La là thế giới ác quỷ, cũng là thế giới của những linh hồn. Tất cả những sinh mệnh sinh sống tại chốn đây đều là linh hồn.
Ở Minh giới thì ít nhất mấy cơ thể xác thịt còn có thể đi tới, nhưng ở cõi A Tu La này thì không thể, bắt buộc phải là linh hồn, còn bắt buộc phải là ác quỷ mới có thể vào, bằng không bất kỳ ai cũng đừng hòng vào đây.
Nhưng Diệp Thiên. Thế mà lại đã trở thành người duy nhất bước vào cái thế giới này mà vẫn mang cơ thể xác thịt, đây là chuyện hàng chục triệu năm nay chưa từng có trong cõi A Tu La.
Trong chốc lát, hắn bỗng trở thành một miếng mồi béo bở.
Cảm tưởng giống như một thế giới chỉ toàn đàn ông, một người phụ nữ đột nhiên đến, con mồi như vậy thật hấp dẫn biết bao, phải gọi là ai ai gặp rồi cũng muốn cướp bằng được.
Diệp Thiên lúc này đang ở trong tình cảnh này, ngay khi năm con ác quỷ phát hiện ra hắn là một con người, bọn chúng liền nảy ra ý định muốn đoạt lấy cơ thể xác thịt của hắn.
Bởi vì là linh hồn, rất nhiều việc đều không thể làm được.
Ví dụ như chuyện nam nữ, mặc dù trong cõi A Tu La cũng có rất nhiều nữ ác quỷ, nam và nữ ác quỷ cũng có thể làm chuyện đó với nhau, nhưng cảm giác đó khác với khi con người. Chúng không thể tìm thấy cái cảm giác đó, và cũng không thể sinh ra các tiểu qủy.
Nhưng một khi có được cơ thể xác thịt của Diệp Thiên, có thể được hưởng thụ cái cảm giác đó một lần nữa rồi.
Ngoại trừ nhóm ác quỷ đầu tiên bị Hỗn Nguyên Lão Tổ nhốt vào chốn này, những ác quỷ sau này bị tống vào nơi đây đều là những kẻ khi còn sống làm việc ác không ghê tay, giết người, phóng hỏa, và ức hiếp nam nữ.
Mà những ác quỷ này, đại đa số lúc còn sống nhiều phụ nữ đã qua tay bọn chúng, và đương nhiên bọn chúng thích cảm giác đó nhất.
Bây giờ chỉ cần lấy được cơ thể xác thịt của Diệp Thiên, đồng nghĩa với việc lại có thể được trải nghiệm thứ cảm giác đó, có thể không ham muốn được hay sao, có thể không chiếm đoạt thứ thân thể xác thịt ấy của Diệp Thiên được hay sao?
“Ta muốn cái thân thể xác thịt này!”
“Ta đã muốn nó trước rồi!”
“Đưa cho ta!”
Nhưng nhìn thấy một con ác quỷ vồ tới Diệp Thiên, bốn con ác quỷ còn lại cũng đều tranh giành lấy thân thể của Diệp Thiên, chen lấn xô đẩy lao về phía Diệp Thiên, muốn đánh bay linh hồn của Diệp Thiên ra khỏi cơ thể, sau đó được thế khống chế thân thể xác thịt này, như vậy có thể đi vào bãi cỏ nào đó để trải nghiệm thứ cảm giác đã mất từ lâu ấy rồi.
“Thật không biết tự lượng sức mình.”
Nhưng nhìn thấy năm tên ác quỷ lao tới, Diệp Thiên lắc đầu, rút tay áo ra.
Trong khoảnh khắc, một năng lượng khổng lồ được hắn tung ra, cắm trên người năm tên ác quỷ, kéo cả thảy bọn chúng bay ra ngoài, chúng dập xuống đất, gào thét thảm thiết không thôi.
Yếu trâu còn hơn khỏe bò. Nói thế nào, Diệp Thiên cũng là vị Thiên Tôn đã đạt đến cảnh giới Thái Thượng Kính cấp năm, tuy rằng bị trọng thương, nhưng những lũ ác quỷ trước mặt hắn cũng chỉ như thứ cát bụi, chỉ cần phẩy tay nhẹ là bay.
“Ôi mẹ ơi, kẻ này thật là lợi hại.”
Bọn ác quỷ đều kinh hãi rồi.
“Điều này có vẻ như đã vượt quá xa phạm vi thân thể xác thịt mà chúng ra có thể chiếm dữ, hãy nhanh chạy thôi, kẻo có là quỷ cũng không được làm.” Một con ác quỷ nói.
Trong giây lát, năm con ác quỷ hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng Diệp Thiên lại không biết gì về cõi A Tu La này, vì vậy hắn liền đưa tay ra, phát ra lực hút, hút một con ác quỷ đến trước mặt.
“Thượng tiên tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, không biết Thượng tiên trước mặt, vô tình mạo phạm Thượng Tiên, mong Thượng tiên tha tội!”
Con ác quỷ này dập đầu van lạy hết lần này đến lần khác.
Diệp Thiên nhẹ giọng nói: “Tôi bị thương rất nặng, tại cõi A Tu La có nơi nào có thể chữa trị cho người không?”
Hắn liếc nhìn một cái, ở cõi A Tu La này, hắn chưa nhìn thấy một nhánh tiên thảo tiên dược như thế giới bên ngoài nào, vì vậy có cũng không biết thảo dược ở đây có tác dụng gì, do vậy hắn không có cách nào tự trị thương cho bản thân mình.
Ác quỷ nói: “Kể từ khi Cõi A Tu La được mở ra cho đến nay, Thượng tiên ngài hẳn cũng là con người đầu tiên vô tình bị đẩy vào cõi A Tu La này, vì vậy chưa từng có ai đến cõi A Tu La này để trị thương, nhưng chỗ trị thương cho quỷ ở Cõi A Tu La này lại rất nhiều. Thành Lâm Châu cách đây không xa, có một vị Quỷ Y vô cùng nổi danh. Còn về việc có thể giúp Thượng tiên chữa lành vết thương hay không, tiểu nhân cũng không biết nữa.”
“Đưa tôi đi xem xem.” Diệp Thiên nói.
Chẳng mấy chốc, ác quỷ đã đưa Diệp Thiên đi về phía thành Lâm Châu.
Trong lúc này, tại Lăng Tiêu Bảo Điện.
Lý Tĩnh, Dương Tiễn và Na Tra đã quay trở lại báo tin, đồng thời đem mọi chuyện xảy ra ở núi Cầm Biên bẩm báo cho Ngọc Đế.
“Cái gì!”
Khi Ngọc Đế biết được tin Diệp Thiên mất tích, thậm chí còn có khả năng rơi vào cõi A Tu La, ông ta không khỏi bị kinh hãi.
Tất cả chúng tiên có mặt ở đó, cũng vì chuyện này mà bàn tán xôn xao.
“Trong cõi A Tu La này, gần một phần năm số ác quỷ là thuộc hạ cũ của Thái Nhất. Nếu bọn họ biết rằng Diệp Thiên là một nửa của Thái Nhất rồi ủng hộ hắn, rồi nếu bọn họ phá vỡ phong tỏa, đưa đại quân A Tu La ra ngoài, như vậy Thiên Giới sắp phải đối mặt với một kiếp nạn khủng khiếp nữa rồi!”
“Đúng vậy, những thuộc hạ cũ của Thái Nhất, năm đó bọn họ đáng sợ như thế nào tôi vẫn còn nhớ in như ngày hôm qua mới xảy ra. Hồng Quân Lão Tổ, Hạo Thiên Đại Đế, Nữ Oa Nương Nương, Tam Thanh,...cũng không thể giết chết hết bọn chúng. Bọn chúng tác oai tác quái khắp chốn, tàn sát vô tội. Nếu lần này lại được thả ra ngoài, chuyện năm xưa lặp lại, còn có thể cứu vãn nổi không?”
“Quan trọng nhất là pháp bảo lợi hại nhất của Thái Nhất là chuông Đông Hoàng, chính nằm trong cõi A Tu La. Năm đó sau khi Thái Nhất chết, không ai còn biết cách khống chế chuông Đông Hoàng. Không ít các vị thần tiên vì để lấy được chuông Đông Hoàng, đã bị chính chuông Đông Hoàng giết chết. Sau khi Hỗn Nguyên Lão Tổ trấn áp thuộc hạ cũ của Thái Nhất vào cõi A Tu La, cũng đem luôn chuông Đông Hoàng vào cõi A Tu La này. Nếu Diệp Thiên có được chuông Đông Hoàng, phá bỏ được phong tỏa mà thoát ra. Lại có thêm chuông Đông Hoàng trong tay, như vậy thì làm sao đối phó nổi!”
Chúng tiên bắt đầu lo lắng khôn nguôi.
Vào lúc này, Lý Tĩnh nói: “Ngọc Đế, chúng tiên, đầu tiên xin đừng quá hoảng sợ. Phật Tổ cùng Tứ Ngự, Ngũ Lão đã phân tích rằng, khả năng Thái Nhất đó chạy vào cõi A Tu La chỉ không tới một phần vạn.”
“Như chúng ta đều biết, cõi A Tu La chỉ có một lối vào, chính là lối vào trong địa chung của mười tám tầng địa ngục. Ngoài ra, trong Thiên Giới không còn bất kỳ lối vào nào khác. Có điều, cũng không loại trừ khả năng Hỗn Nguyên Lão Tổ đã để lại thêm một lối dẫn vào nào khác, vậy nên Diệp Thiên chưa chắc đã có thể rơi vào cõi A Tu La.”
“Có khả năng đã rơi xuống Địa giới, cũng có khả năng là Minh giới. Thậm chí cũng có thể rơi vào trong một động tiên chưa được biết tới nào đó.”
“Nói tóm lại, có rất nhiều khả năng, nhưng rốt cục Thái Nhất đã chạy tới nơi nào, tạm thời ai cũng không biết. Nhưng cho dù có rơi vào cõi A Tu La cũng không có cách nào thoát ra được. Nếu có thể thoát ra khỏi cõi A Tu La, đã hơn chục triệu năm rồi, sớm đã đem đại quân ác quỷ ấy ra rồi.”
“Cho nên chỉ cần canh giữ tốt ba tế đàn cuối cùng, chờ Hồng Quân Lão Tổ xuất sơn, cho dù Diệp Thiên có đem cả A Tu La và đại quân ác quỷ đến thế giới này, cũng không uy hiếp được địa vị của Ngọc Đế. Hồng Quân Lão Tổ tự sẽ nghĩ ra cách tiêu diệt bọn chúng.”
Ngay khi Lý Tĩnh vừa dứt lời, Ngọc Đế và chúng tiên đều gật đầu tán thành.
Phát hiện ra đó chỉ là sợ chuyện không đâu.
Kể cả Diệp Thiên thật sự rơi vào cõi A Tu La thì có thể có chuyện gì được chứ, cho dù hắn có tu luyện lại được tu vi năm ấy, hắn cũng không thể thoát ra khỏi chốn ấy?
Vả lại ba tế đàn được bảo vệ nghiêm ngặt, cho dù Diệp Thiên có rơi xuống Địa giới hay một hang động nào đó, nếu một ngày nào đó trở lại, cũng đừng hòng có thể khởi động tế đàn, chỉ cần không mở được tế đàn, 50 năm sau Hồng Quân xuất sơn, có thể dễ dàng tiêu diệt tên Diệp Thiên này.
Nghĩ đến đây, tất cả chúng tiên đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lúc này, Ngọc Đế mở lời: “Lý Tĩnh, chuyện canh chừng tế đàn này, ngươi không cần phải quản nữa. Để cho an toàn, ngươi tiếp tục tuyển quân. Đợi đến khi quy mô đủ lớn để tiêu diệt sạch Minh quân của Nam Thiêm Bộ Châu, thì hãy dốc toàn lực lượng tiêu diệt hết bọn chúng!”
“Thần, lĩnh pháp chỉ!”
“Đúng rồi, thưa Ngọc Đế.” Lý Tĩnh nghĩ tới điều gì đó, lại nói: “Hồng Hài Nhi bị Diệp Thiên bóp chết rồi.”
“Cái gì!”
Ngọc Đế bật khỏi long ỷ.
Tất cả chúng tiên cũng choáng váng.
Một lúc lâu sau, Ngọc Đế nói: “Thái Bạch Kim Tinh, ngươi đi tới ngoài Bích Du Cung Tam Thập Tứ Trọng Thiên, đem chuyện này bẩm báo lại với Thái Thượng Đạo Tổ.”
“Vâng, Ngọc Đế.”
Thái Bạch Kim Tinh ngay lập tức rời đi.
“Còn chuyện nữa, bẩm Ngọc Đế.”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!