Lọc Truyện

Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Ngừng bắn!”

Dương Tiễn hô lên.

Nữ vương xinh đẹp như vậy, giết thì thật quá đáng tiếc.

Hắn ta tự nhận là vợ của mình rất tốt, nhưng so với nữ vương của Nữ Nhi quốc thì thật sự vẫn kém một chút.

“Nếu đưa cô ấy về Mai Sơn, tìm một chỗ để chăm sóc, thỉnh thoảng qua giải lao thì cũng không tồi nhỉ.”

Dương Tiễn nghĩ thầm trong lòng.

Thần tiên cũng có nhu cầu, ngay cả cấp bậc tu hành đến tứ ngự cũng cần có nhu cầu, chứ đừng nói đến tiểu bối còn tuổi trẻ khí thịnh như Dương Tiễn.

Rất nhanh, súng ngừng lại.

Na Tra nghĩ thầm rằng: Con mẹ nó, không thể để Dương Tiễn nhanh chân đến trước, ta phải tiên hạ thủ vi cường.

Nghĩ vậy, hắn ta hô lên: “Nữ vương bệ hạ, nơi này có nhiều nguy hiểm, sao ngươi lại chạy đến đây?”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn ta thật không dám tin tưởng phụ nữ của Nữ Nhi quốc còn đẹp hơn vợ là con gái Ngọc Đế của hắn ta, thật sự khiến tâm hắn ta dao động.

“Ta phải dẫn cô ấy về thành Trường An, mua một khu nhà cao cấp để chăm sóc.”

Na Tra nghĩ thầm trong lòng.

Dương Tiễn khó chịu trong lòng: Người này là muốn cướp phụ nữ từ tay ta.

Lúc này, nữ vương giang rộng hai tay, chắn trước mặt đại quân, hô: “Buông tha cho tướng sĩ của trẫm, buông tha cho con dân của trẫm đi. Tất cả đều là lỗi của trẫm, là trẫm phái người đi thông báo cho Đại Minh vương Khổng Tước. Các người muốn giết cứ giết trẫm, không cần giết tướng sĩ và con dân của trẫm!”

Dương Tiễn Na Tra vừa nghe vậy, nhưng lại không hề cảm thấy tức giận chút nào.

Trái lại với lúc vừa nãy, khi đó Mạc Hoài Nhi nói cô ta đi báo tên, lửa giận của hai người lập tức bốc lên, nhưng hiện tại thì không thể có một mồi lửa giận nào nữa.

“Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu?”

Hai người bọn họ đều nghĩ như vậy.

“Chuyện đó...nữ vương…”

Dương Tiễn là loại đàn ông thẳng tính, gặp người đẹp sẽ không biết không chế như thế nào. Hắn ta giống với Dương Phong, không hiểu cách lấy lòng Văn Tuyết Tâm. Trái lại con của Na Tra lại thay bạn gái như thay áo.

Dương Phong di truyền gen của Dương Tiễn, Lý Ngao di truyền gen của Na Tra.

Ở phương diện tán gái, Na Tra lành nghề hơn, lúc này liền đoạt lấy lời Dương Tiễn: “Nữ vương bệ hạ, người đừng đổ hết mọi tội lỗi lên người của mình. Ta tin tưởng người trong sạch, bởi vì người là băng thanh ngọc khiết, thánh thiện trong sáng, cho nên mời ngươi theo bên ta, ta dẫn ngươi đi gặp Ngọc Đế. Ta sẽ giúp ngươi van cầu Ngọc Đế, để xem Ngọc Đế có nguyện ý tha thứ Nữ Nhi quốc hay không. Trên thực tế ta cũng không muốn xuống tay với Nữ nhi quốc, mọi người chỉ là những người phụ nữ yếu đuối. Nhưng thánh chỉ khó cãi, mong rằng nữ vương bệ hạ không lấy đó làm phiền lòng, ta sẽ hết sức van cầu giúp ngươi.”

Nữ vương vừa nghe thì vô cùng cảm động, lúc này cúi đầu nói: “Đa tạ đại thần Tam Đàn Hải Hội, trẫm nguyện cùng ngươi đi gặp Ngọc Đế, thỉnh cầu Ngọc Đế khoan dung cho con dân của trẫm.”

Một cái khom người này, Dương Tiễn và Na Tra tập trung nhìn vào, trong mắt bọn họ phát ra ánh sáng chói mắt. Cô ấy giống như biển rộng có sóng đánh mãnh liệt, bao la hùng vĩ vô cùng, làm cho tâm tình của hai người họ trở nên mênh mang, khó có thể bình tĩnh được.

“Trách không được Đường Tăng suýt chút nữa dừng ở Nữ Nhi quốc. Thật sự đúng là rung động lòng người, người đẹp khiến người khác thần hồn điên đảo!”

Hai người không khỏi cảm thán trong lòng.

“Chuyện đó...Nữ vương, Ngọc Đế là cậu của ta. Ngươi đến bên chỗ ta, ta rất biết nói chuyện, có ta thay ngươi nói thì Ngọc Đế nhất định sẽ khoan dung cho Nữ Nhi quốc.” Dương Tiễn nói.

Na Tra khó chịu.

Con mẹ nó. Đây là muốn cướp từ tay à.

Na Tra không cam lòng yếu thế, hô: “Nữ vương bệ hạ, vợ ta là con gái Ngọc Đế, bố ta Lý Tĩnh là quan được Ngọc Đế trọng dụng. Sư phụ ta Thái Ất Chân Nhân có địa vị rất cao trong mắt Ngọc Đế. Có ta thay ngươi cầu tình, xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.”

Dương Tiễn nói: “Ngọc Đế năm đó trấn áp mẹ ta ở trong núi, vì thế Ngọc Đế vẫn cảm thấy thiệt thòi cho ta. Cho nên nếu ta mở miệng thay ngươi cầu tình, Ngọc Đế tuyệt đối sẽ cho ta mặt mũi mà khoan dung cho nữ vương.”

Hai người anh một câu, tôi một câu, ai cũng không nhường ai.

Cuối cùng nữ vương nói: “Trẫm vẫn nên cùng Na Tra đi gặp Ngọc Đế đi.”

Nữ vương cho rằng quan hệ của Na Tra phải cứng hơn Dương Tiễn rất nhiều, có Na Tra ra mặt hẳn là tốt hơn Dương Tiễn ra mặt.

Dương Tiễn vừa nghe, tính tình táo bạo liền xuất hiện.

Con mẹ nó, nếu không chiếm được thì hủy! Na Tra cũng không dự đoán được!

Vì thế, hắn ta hạ lệnh: “Ngọc Đế đã nói, diệt trừ Nữ Nhi quốc. Chúng ta không thể cãi lời Ngọc Đế, cho nên toàn quân nghe lệnh, nổ súng cho ta, nổ chết quốc vương Nữ Nhi quốc, diệt trừ Nữ Nhi quốc!”

Mệnh lệnh này vừa ra, Na Tra tức giận muốn ngăn cản.

Ngay lúc này đây, có tiếng kinh hô vang lên.

“Trời ạ! Đại quân tộc Phượng Hoàng đánh tới!”

Tiếng kinh hô này vừa vang lên, đại quân đang muốn nổ súng đều run thân hình lên. Lúc này bọn họ quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một con chim màu đen dẫn theo đại quân tộc Phượng Hoàng xé rách trời cao mà đến.

“Má ơi!”

Lá gan của Dương Tiễn và Na Tra cũng bị dọa phá vỡ rồi.

Đây không phải là con gái Đóa Đóa của Diệp Thiên mang theo Phượng Hoàng Lão Mẫu đến đây ư?

“Nổ súng! Nổ súng về phía đại quân tộc Phượng Hoàng cho ta!”

Dương Tiễn Na Tra hô lớn.

Ầm ầm ầm!

Đại quân lập tức nổ súng.

Kết quả vừa nổ súng xong, hai người bọn họ liền nhân cơ hội bay về phía rìa núi.

Hai người bọn họ đều rõ ràng, đại quân hai mươi triệu người căn bản không thể ngăn cản được lâu, rất nhanh sẽ bị đại quân tộc Phượng Hoàng giết. Nếu không nhân cơ hội chạy trốn, chết rồi cũng không biết mình chết thế nào.

Về phần nữ vương Nữ Nhi Quốc, hai người bọn họ cũng không thể cố gắng quan tâm được nữa. Vào lúc tính mạng nguy hiểm, ai còn lo lắng cho phụ nữ!

Rất nhanh, dưới sự phản kích của Đóa Đóa và đại quân tộc Phượng Hoàng, hai mươi triệu thiên binh thiên tướng chỉ trong nháy mắt đã bị đánh thành từng vầng sáng.

“Nữ vương bệ hạ, đã lâu không gặp.”

Tôn Ngộ Không cười ngoác miệng, hắn ta cũng xem như quen biết đã lâu với nữ vương.

“Tôn đại thánh?”

Quốc vương Nữ Nhi quốc nhướng mày.

Cô ấy biết Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên cùng một chỗ, nhưng lúc này cô không nhìn thấy Diệp Thiên.

Chẳng lẽ...Diệp Thiên thật sự đã chết?

“Nữ vương bệ hạ, cảm ơn người đã phái người báo tin cứu tôi và em trai, xin người nhận một lạy của Đóa Đóa!”

“Đóa Đóa khép hai cánh lại, cúi người.

Nữ vương biết con chim màu đen này là con gái Diệp Thiên, vì thế liền hỏi: “Bố cô đâu?”

Đóa Đóa đau thương nói: “Bố tôi bị Như Lai đánh một chưởng bay đi, không biết đã bay đi đâu rồi, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm ra được tung tích.”

“Nói như vậy còn chưa xác định được anh ta sống hay chết?” Nữ vương dấy lên hy vọng.

Đóa Đóa gật đầu.

Trong lòng nữ vương vui vẻ, làm một tư thế cầu nguyện: “Hy vọng Diệp Thiên có thể bình an.”

Tôn Ngộ Không chạy qua: “Nữ vương bệ hạ, ngươi đã thay đổi tình cảm rồi à, không thích sư phụ ta nữa, thích Diệp Thiên?”

Nữ vương nói: “Thông qua chuyện này, trẫm xem như đã thấy rõ. Sư phụ ngươi và Như Lai là cùng một loại người, miệng nói không tham không giết, thật ra là có. Nữ Nhi quốc gặp nạn lần này, Như Lai không thể tránh khỏi trách nhiệm.”

“Trái lại Diệp Thiên, có tình có nghĩa, liều chết cứu vợ con, yêu hận rõ ràng. So với sư phụ ngươi, ta càng thích kiểu đàn ông như Diệp Thiên.”

Tôn Ngộ Không nhức đầu.

Nếu là trước kia nói sư phụ hắn ta như vậy, thể nào hắn ta cũng phải lý luận một phen. Nhưng thông qua việc này, hắn ta cũng thấy rõ, ở trước ích lợi thì không có từ bi gì cả, chỉ có người thắng làm vua. Cho nên hắn ta đã nhìn thấu một mặt dối trá của Linh Sơn, không hề có vẻ ngoài nghiêm trang lấp lánh, trên thực tế còn âm u hơn nhiều. Chẳng qua Linh Sơn hiểu rất rõ cách ngụy trang thôi.

“Nữ vương, theo chúng tôi đi Nam Chiêm Bộ Châu đi. Nếu không Như Lai và Tứ Ngự Ngũ Lão rất nhanh sẽ đuổi giết đến, người hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đến lúc đó chúng tôi cũng không thể cứu được người.”

Nữ vương trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu.

Sau đó cô ấy được Tôn Ngộ Không dẫn theo, hướng về phía Nam Chiêm Bộ Châu.

Cao thủ Thiên Đình đều đã đi bảo vệ núi, thực lực của Đóa Đóa và đại quân tộc Phượng Hoàng đủ để mở một đường máu quay về Nam Chiêm Bộ Châu.

Quả nhiên, đám người Đóa Đóa vừa đi trong chốc lát, Na Tra và Dương Tiễn liền mang theo Tứ Ngự Ngũ Lão và Như Lai đến đây.

“Con mẹ nó, để bọn họ trốn thoát rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT