Giờ phút này Diệp Thiên, có một loại cảm giác bị buộc lên Lương Sơn.
Hắn quả thực không muốn ra tay, muốn ở nơi này khiếm tốn một chút, không đi trêu chọc bất cứ người nào, chờ dưỡng vết thương lành lặn, thì đi xem thử nên ra ngoài như thế nào.
Nhưng lớn lên quá chọc người yêu thích. Tựa như một đồng hoa tươi đua nhau nở rộ, lẳng lặng chờ đợi ở đó, nhưng luôn luôn có ong bướm bay đến quấy rầy.
Vì thế Diệp Thiên rất bất đắc dĩ, không ra tay mà người ta lại muốn ra tay với hắn, nếu ra tay thì luôn có những người không sợ chết lũ lượt kéo đến quấy rầy hắn.
Nếu trái phải đều bị quấy rầy, vậy còn không bằng đại khai sát giới, khiến những người trêu chọc hắn phải trả giá lớn, cũng khiến cho những người muốn trêu chọc hắn suy nghĩ kỹ lại chính mình có cái thực lực đó hay không.
Chính cái gọi là người tốt bị người ức hiếp, ngựa hiền bị người cưỡi, lúc nên giết gà dọa khỉ. Nhất định phải giết gà dọa khỉ một chút.
“Hắn là ai, sao có đôi roi Kim Xuyên của Văn Trọng?”
Gia chủ nhà họ Lý nhất thời nhướng mày, không khỏi bị dọa sợ.
Lý Trúc Đằng nói: “Cha, quan tâm hắn là ai làm gì, dù sao ở giới A Tu la, cho dù hắn là con trai của Ngọc Đế. Chúng ta giết chết hắn, Ngọc Đế cũng sẽ không biết, cho dù biết cũng không có biện pháp nào, ngay cả Hồng Quân cũng không vào được đây, Ngọc Đế còn có thể phái người tới giết chúng ta hay sao?”
“Mặc dù hắn lấy ra chính là thần binh của Văn Trọng, nhưng không có nghĩa là hắn có thực lực của Văn Trọng, nếu hắn có thực lực của Văn Trọng, vừa rồi con cùng bốn vị cao thủ nhà họ Lý đã sớm bị hắn một giây giết chết, mà hắn lại tốn sức chín trâu hai hổ mới đánh lui được bốn vị cao thủ nhà họ Lý chúng ta, cho nên nói thần binh trong tay hắn dù trâu bò, thực lực lại không mạnh, chỉ có thể có tác dụng như hổ thêm cánh. Nhưng không đạt đến hiệu quả xoay chuyển cục diện, thực lực của cha mạnh như vậy, còn có nhiều cao thủ nhà họ Lý ở đây như vậy, còn sợ hắn hay sao?”
Pháp bảo thần binh của Thiên Giới và của địa giới khác nhau, thần binh của Văn Trọng là Thiên Thánh Ngũ Giai, tu vi của Thái Thượng Kính có thể phát huy ra hiệu quả mạnh nhất của thần binh, nhưng có thể nắm lấy Thiên Thánh Ngũ Giai thần binh không có nghĩa phải là tu vi Thái Thượng Kính, Thái Ất Cảnh cũng có thể cầm, chẳng qua phát huy không ra hiệu quả mạnh như vậy.
Mà Diệp Thiên vừa rồi đối phó với bốn vị cao thủ nhà họ Lý đều lao lực như vậy, cho dù hắn có thần binh Thiên Thánh Ngũ Giai trong tay, nhiều lắm thì so với vừa rồi hơi chút mạnh hơn một chút, nhưng cũng mạnh không nhiều lắm, cho nên Lý Trúc Đằng cho rằng gia chủ nhà họ Lý cho dù là tay không tấc sắt cũng có thể đánh bại Diệp Thiên.
“Ừ.”
Gia chủ nhà họ Lý gật gật đầu, ngạo mạn nói với Diệp Thiên: “Cho dù ngươi có pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai trong tay, ở trước mặt bổn gia chủ. Ngươi chung quy chỉ giống như là gà gỗ chó đá.”
Diệp Thiên lạnh lùng cười: “Có bản lĩnh lại đây một mình đấu với tôi, xem tôi có thể thu thập ông hay không thì xong thôi.”
Chính cái gọi là bắn người bắn ngựa trước, bắt giặc bắt vua trước.
Hắn quyết định xử lý gia chủ nhà họ Lý trước. Khơi mào tác dụng của tính khiếp sợ.
“Hắc!”
Lý Trúc Đằng buồn bực: “Thằng nhóc mày sắp chết đến nơi rồi, còn dám ở trước mặt cha tao đại phóng lang ngôn, mày thật sự không biết chữ chết viết như thế nào sao?”
Diệp Thiên thản nhiên nói: “Có bản lĩnh kêu cha cậu lại đây một mình đấu. Không có bản lĩnh thì ngậm miệng lại, tôi ghét nhất bị loại rác rưởi không có bản lĩnh lại thích ỷ thế hiếp người như cậu chỉ trỏ.”
Lời này vừa thốt ra, những người xem náo nhiệt đều không còn bình tĩnh nổi.
“Trợi ạ, hắn sao dám láo xược như vậy?”
“Hắn không sợ chết sao?”
“Đối phó với bốn vị cao thủ nhà họ Lý đều lao lực như vậy, còn dám một mình đấu với gia chủ nhà họ Lý, quả thực chính là không biết tự lượng sức mình!”
Lý Trúc Đằng lại nổi khùng: “Bây giờ miệng thằng nhóc mày có thể cứng, chờ nguyên thần bị cha tao đánh ra khỏi thân thể, đến lúc đó xem miệng mày còn có thể cứng nổi hay không!”
Nói đến đây, cậu ta nhìn gia chủ nhà họ Lý: “Cha. Thằng nhóc này rất láo xược, bố phải trừng trị hắn kỹ càng một chút, không sẽ có người nói ngài lấy lớn bắt nạt nhỏ.”
Gia chủ nhà họ Lý gật gật đầu. Trong mắt một mạt sát khí lặng lẽ hiện lên.
“Nếu ngươi đã không biết trời cao đất dày như thế, vậy bổn gia chủ để cho ngươi xem thử sự lợi hại của bổn gia chủ!”
Dứt lời, gia chủ nhà họ Lý lao xuống, giống như liệp ưng săn mồi, cầm trong tay ưng trảo chộp tới Diệp Thiên ở bên dưới.
Thấy vậy, Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Lão hổ không phát uy. Đám gà chó các người còn tưởng rằng tôi là mèo bệnh, bây giờ tôi sẽ cho các người biết, nhổ răng trong miệng cọp thì phải trả giá bằng sinh mạng!”
Dứt lời. Diệp Thiên đem đôi roi Kim Xuyên hợp hai thành một, chiếu xuống gia chủ nhà họ Lý đột nhiên chém xuống.
Xoẹt xoẹt!
Hai tia sét màu vàng kim mạnh mẽ bị tách ra, dựng thành hai đường thẳng song song, mở ra hư không, mang theo tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc, cuồng bạo nổi lên.
“Hừ.”
Gia chủ nhà họ Lý hừ lạnh một tiếng. Cũng là kẻ tài cao gan lớn, cho rằng thực lực của Diệp Thiên yếu rất nhiều, hai đạo sấm chớp này thoạt nhìn có chút dọa người. Uy lực hẳn là sẽ không khủng bố đến đâu, liền không có né tránh, hai tay trực tiếp nắm lấy hai đạo sấm chớp.
Một trảo này, gia chủ nhà họ Lý liền hối hận.
Mới biết được trong mắt mình đã xem nhẹ thực lực của Diệp Thiên!
Hai đạo sấm chớp này uy lực rất khủng bố, hai tay ông ta vừa nắm, liền giống như người bình thường quơ phải điện cao thế, toàn thân đều đã tê rần, bị điện giật đều giật không xong.
“Ác ác ác. . .”
Toàn thân ông ta đang run rẩy kịch liệt, miệng phát ra tiếng kêu như ong mật.
“Điều này sao có thể?”
Lý Trúc Đằng sợ ngây người!
Cao thủ của nhà họ Lý cũng sợ ngây người!
Trên hai trăm triệu ác quỷ đang vây xem cũng đều sợ ngây người!
Gia chủ nhà họ Lý đây là bị điện giật ư!
“Đi tìm chết đi con kiến!”
Quyết tâm giết gà dọa khỉ của Diệp Thiên đã định, lúc này vừa nhảy lên, cầm đôi roi Kim Xuyên trong tay, hung hăng nện xuống gia chủ nhà họ Lý đang bị điện giật.
“Không được giết cha tao!”
Lý Trúc Đằng kinh hãi hô lên.
Kết quả cậu ta vừa dứt lời. Đôi roi Kim Xuyên trong tay Diệp Thiên liền nện ở trên đầu gia chủ nhà họ Lý.
Oành!
Gia chủ nhà họ Lý bị ngang nhiên đánh nổ thành một đám hắc khí.
Kinh hãi nổ tung trái tim tất cả mọi người!
Giờ khắc này, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người bị Diệp Thiên làm cho khiếp sợ. Sợ hãi, hoảng sợ, khó có thể tin những vẻ mặt rất phức tạp.
Quả thực không dám tin. Diệp Thiên thế nhưng khủng bố đến nỗi có thể một giây giết chết gia chủ nhà họ Lý!
“Trời ơi, đây là một cao thủ thâm tàng bất lộ!”
Không biết ai phát ra một tiếng cảm khái, nhất thời nổ tung toàn trường.
“Lợi hại, quá lợi hại!”
“Đây chính là một giây giết chết gia chủ nhà họ Lý!”
“Không hổ là cháu rể của Văn Trọng, thực lực quả thật cường hãn, chỉ sợ không có thực lực của Thái Thượng Kính, cũng không dám nhớ thương thân thể của hắn.”
Lúc này, Lý Trúc Đằng từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, lúc nhìn Diệp Thiên, như gặp Lôi Tôn, sợ cực kỳ, lập tức hô: “Người này quá mạnh lại rất biết ngụy trang! Chúng ta nhanh rút lui! Nếu không rút lui thì nhất định phải chết!”
Lý Trúc Đằng và cao thủ của nhà họ Lý, một giây đồng hồ cũng không dám chờ đợi, lập tức chạy trốn thục mạng.
“Một người cũng đừng nghĩ chạy!”
Diệp Thiên từ trước đến nay hoặc là không ra tay, một khi ra tay thì phải nhổ cỏ tận gốc, huống chi hắn đã muốn giết gà dọa khỉ, trực tiếp diệt một gia tộc, mới có thể mang đến hiệu quả kinh sợ.
Vì thế liền đuổi theo, cuồng bạo vung đôi roi Kim Xuyên trong tay, một roi một người, chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi vị cao thủ cảnh giới Đại La của nhà họ Lý toàn bộ bị Diệp Thiên đánh nổ tung.
“Đại tiên tha mạng!”
Lý Trúc Đằng quỷ đảm đều dọa vỡ, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, thế nào cũng không có nghĩ đến Diệp Thiên thế nhưng khủng bố như thế!
“Tôi đã nói rồi, một ngón tay thì có thể bắn cậu nổ tung, cậu không tin, bây giờ đã tin chưa?” Diệp Thiên nhìn xuống Lý Trúc Đằng thản nhiên nói.
Lý Trúc Đằng gật đầu như giã tỏi: “Tin, tiểu nhân tin rồi, vẫn xin đại tiên tha mạng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!