“Không có ý kiến gì, chúng ta không có ý kiến gì!”
Các thủ lĩnh bây giờ sợ tới mất hồn rồi, nào còn ai dám có ý kiến gì?
Thậm chí rất nhiều thủ lĩnh bất bình và tức giận nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng, nuốt cục tức vào trong.
Bởi vì một khi phụ nữ đã độc ác thì sẽ trở nên tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều, chỉ dựa vào việc Đóa Đóa dám đối đầu với những thủ lĩnh đã từng giúp bố cô đánh lại thiên binh tướng lĩnh, cũng đủ để thấy Đóa Đóa nhẫn tâm độc ác đến mức nào. Chỉ cần có ý kiến là sẽ chết chắc!
Thực ra, Đóa Đóa cũng không muốn làm vậy, dù sao những thủ lĩnh này cũng có công lao rất to lớn, nếu như ban đầu không có những thủ lĩnh này dẫn đại quân đến cùng liên minh, thì làm sao có thể đánh lại đội quân vừa nghe đã sợ mất mật- thiên binh tướng lĩnh kia?
Nhưng cô không có uy thế, không thể giữ được những thủ lĩnh này, không cách nào điều khiển khống chế được hàng trăm tỷ đại quân, nếu như chỉ dựa vào những thủ lĩnh này đem quân về từng bộ lạc của mình, một khi Thiên Đình dẫn binh tới, cô căn bản không có cách nào chống trả.
Trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ có thể giết, giết, tiêu diệt hết sức mạnh của đám thủ lĩnh này, khiến cho họ từng chút từng chút mất hết nhuệ khí, dũng cảm, tạo dựng uy thế trước mặt đám thủ lĩnh này, mới có thể nắm chắc binh quyền, trong tay có đội quân đông đảo, ít nhất mới có thể bảo vệ em trai, không bị săn giết tận cùng, lưu lạc đây đó.
Tất nhiên, nếu cô trực tiếp biến thành Huyền Điểu, hoặc cho họ biết nguồn gốc của Phượng Hoàng Lão Mẫu và Khổng tước Đại Minh Vương thì cũng có thể trấn áp được những vị thủ lĩnh này.
Nhưng đây chắc chắn không phải một cách hay. Không đàn áp uy phong của bọn họ, còn luôn muốn rời liên minh, đem binh mã trở về, như vậy thì không có cách nào để gộp sức của hàng trăm tỷ đại quân, cũng không thể phát huy hết sức mạnh của binh mã.
Vì vậy cô mới không chọn cách nói ra nguồn gốc của mình để đàn áp những thủ lĩnh này, mà chọn phương pháp giết hại hàng loạt người.
Bởi vì rất nhiều thủ lĩnh đã chết, đại quân mà họ nắm quyền đều nằm trong tay cô hết rồi, đồng thời cũng có thể dập tắt hết những kiêu ngạo của bọn họ, ít nhất từ hôm nay trở đi, những thủ lĩnh này sẽ không còn dám dùng binh mã tự tung tự tác nữa.
Trải qua sự việc này, cô phải tự tay mình lấy hết binh mã trong tay bọn họ, tự tay mình điều khiển rồi phong ấn lại, đồng nghĩa với việc phải phá vỡ hệ thống tổ chức của liên minh, để Diệp Chiến lên làm hoàng đế, thành lập một vương triều thống nhất, quyền lực mới có thể nắm trong tay. Cũng vì đó mới có thể tranh đấu được với Thiên Đình.
Mọi người đều bị buộc phải ra ngoài, nhưng chỉ cần những vị thủ lĩnh này nghe lời, không bắt ép cô phải sử dụng phương pháp này, thì cô cũng không có lí do gì để đi phá vỡ tổ chức, giống như khi bố ở đó, các thủ lĩnh đều nghe lời bố, bố không có lý gì để cướp đi toàn bộ quyền binh của bọn họ, làm như vậy sẽ bị mọi người chỉ trích và ảnh hưởng đến cục diện chung.
Nhưng lần này không giống như vậy, lần này Đóa Đóa bị bắt ép không còn cách nào khác, là do những thủ lĩnh coi thường giao ước liên minh, muốn phá bỏ liên minh, cô làm như vậy chắc chắn sẽ bị nói là lòng lang dạ sói, độc ác.
Nhưng vì người thân duy nhất của cô Diệp Chiến, cô tình nguyện gánh vác mọi thứ.
“Nếu không có ai phản đối, thì tất cả quyền binh sẽ giao cho thủ lĩnh Chu Khuê.” Đóa Đóa nói.
Có thủ lĩnh nhu nhược nói: “Vậy chúng ta thì sao? Sau này sẽ không thể dẫn binh nữa sao?”
Đóa Đóa nói tiếp: “Trước tiên cứ giao quyền binh đã, còn những ai muốn trở về thì cứ về, những ai không muốn về, vẫn muốn tiếp tục dẫn binh thì có thể ở lại. Đến lúc đó sẽ lập bộ binh, phân bổ quân số theo cấp bậc của thủ lĩnh.”
Lời này vừa nói ra, các thủ lĩnh đều suy nghi kỹ càng.
Không phải là để em cô trở thành thủ lĩnh, mà muốn nó trở thành hoàng đế. Thiết lập một vương triều hoàn toàn mới!
....
Giới A Tu La.
Sau khi uống thuốc do quỷ y sắc, vết thương của Diệp Thiên có chút đỡ hơn, cũng không đáng kể gì, quỷ y nói cần phải dùng thuốc để từ từ bình phục. Vết thương mới hồi phục, trong thời gian ngắn như vậy vết thương khó mà hoàn toàn khỏi được.
Diệp Thiên có thể hiểu được, hắn cũng là người có hiểu biết về y thuật, trừ phi có phương thuốc thần kỳ chữa bách bệnh, hắn bị thương nặng như vậy, trong thời gian ngắn có thể chữa khỏi được là điều không thể.
Nếu là bình thường thì không có vấn đề gì, dưỡng thương một thời gian là được, nhưng bây giờ thì khác, đang ở giới A Tu La đầy rẫy linh hồn ma quỷ, nếu không nhanh chóng hồi phục thì sớm muộn gì cũng sẽ có yêu ma quỷ quái đến cướp thân thể hắn, sợ là nếu là một ác ma cường đại thực lực cao thì rất khó để đối phó.
Vì vậy hắn thực sự lo lắng.
Nhưng lo lắng thì cũng không có ích gì, quỷ y chỉ sử dụng được những y thuật đó, giới A Tu La có những dược liệu này, những gì quỷ y có thể làm được cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Tuy nhiên có một số điều khiến Diệp Thiên lo lắng hơn cả, đó chính là không biết các con của mình bây giờ ra sao rồi, hắn đang bị mắc kẹt ở chỗ này, con của hắn bị bắt đi hay bỏ chạy được, bị giết rồi hay vẫn còn sống, một chút tin tức hắn cũng không biết, không lo lắng mới là lạ.
“Minh Đạt, A Tu La không có lối nào để thoát ra ư?”
Mặc dù trong sách cổ anh biết A Tu La chỉ có thể vào không thể ra, nhưng hắn thực sự lo lắng cho các con, vẫn không nhịn được mà hỏi.
Lỗ Minh Đạt cười nói: “Nếu có lối thoát ra thì hoàng đế A Tu La đã sớm rời đi rồi, làm gì còn bị nhốt ở A Tu La tối tăm hàng ngàn vạn năm này.”
“Vì vậy anh đã đi vào, thì đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi, không có nơi nào có thể ra được.”
Diệp Thiên có chút phiền muộn, nhưng vẫn cười nói: “Vậy tôi chẳng phải là từ cửa Âm giới vào A Tu La sao, có phải là A Tu La cũng sẽ có nơi có thể dẫn tới Thiên Giới sao?”
Lỗ Minh Đạt gãi gãi đầu.
Theo lý mà nói, Diệp Thiên không phải bị đánh vào từ lối duy nhất của Âm giới, mà là Thiên Giới bị đánh trực tiếp vào giới A Tu La. Điều nãy có nghĩa là ngoài lối vào bên ngoài của Âm giới, những nơi khác cũng có lối vào thông với giới A Tu La, có lối vào chắc chắn sẽ có lối ra, vậy thì giới A Tu La chắc cũng sẽ có lối ra. Nhưng mà hàng ngàn vạn năm nay, chưa có ai có thể tìm thấy lối ra được cả.
“Nơi anh đi vào, không có lối đi ra sao?” Lỗ Minh Đạt hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: “Lúc tôi tỉnh lại, thì thấy mình đang nằm trên một bãi đất hoang, tìm kiếm qua lại, xung quanh không thấy có lối ra.”
“Thế có lẽ là không có lối ra rồi.” Lỗ Minh Đạt cười nói: “Thực ra, hoàng đế A Tu La đã sớm cho đại quân yêu ma đào lối đi ra từ hàng ngàn vạn năm trước rồi, nhưng cả A Tu La ra trừ một nơi chưa đào đến thì những nơi khác đều bị lật tung lên hết rồi, nhưng vẫn chưa ai tìm được lối ra.”
Diệp Thiên nhanh chóng nói: “Chỗ nào chưa đào?”
Lỗ Minh Đạt cười nói: “Nói cho anh biết anh cũng không đào nổi chỗ đó.”
“Anh cứ nói đi đã.” Diệp Thiên nhanh chóng muốn biết.
Lỗ Minh Đạt cười trả lời: “Dưới chuông Đông Hoàng chưa đào.”
“Dưới chuông Đông Hoàng?” Diệp Thiên không hiểu.
“Ừm.” Lỗ Minh Đạt nói: “Sau khi hoàng đế A Tu La bị bế quan tại đây, Hỗn Nguyên Lão Tổ liền ám pháp bảo chuông Đông Hoàng của Đông Hoàng Thái Nhất vào giới A Tu La, do chuông Đông Hoàng chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất có thể điều khiển được, người khác không có cách nào dịch chuyển được, nên nơi có chuông Đông Hoàng được đặt thì không ai có thể đào được.”
“Rất nhiều người đều nghi ngờ dưới chuông Đông Hoàng sẽ có lối ra, nhưng chuông Đông Hoàng không thể gỡ bỏ được, hoàng đế A Tu La cũng không còn cách, vì vậy dưới đó có lối ra hay không thì không ai rõ.”
Diệp Thiên nghe xong thì thấy hứng thú: “Chuông Đông Hoàng ở đâu?”
“Ở trung tâm của thành Đông Hoàng, rất rộng lớn, xung quanh bao phủ hàng ngàn vạn dặm, không thể nhìn thấy nó từ nơi cao nhất, thành Đông Hoàng được xây vây quanh chuông Đông Hoàng. Cung Tu La của hoàng đế A Tu La nằm ở thành Đông Hoàng.”
Nói đến đây, Lỗ Minh Đạt nhắc nhở: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc đi đến thành Đông Hoàng, nếu anh đi đến đó bị đại đế Tu La biết được, hắn muốn cướp thân thể của anh, thì đến năng lực phản kháng anh cũng không có đâu, thực lực của Đại Đạo Cảnh cấp bốn, một phép thôi cũng có thể giam cầm anh, khiến anh không thể nào động đậy.”