Diệp Thiên thực sự không còn cách nào khác.
Hắn tự tự nhắc nhở bản thân, lần này sau khi đánh đuổi những người này xong, hắn phải giấu xác của mình.
Nếu không, cứ như thế này không phải là cách.
“Chó thật, hết kẻ này đến kẻ khác thèm muốn cơ thể của mình, đi đến đâu cũng bị người khác dùng ánh mặt tham lam, thèm thuồng để nhìn, ai mà chịu cho nỗi chứ!”
“Hơn nữa, có ai đi gần bờ sông mà không ướt giày chứ.”
Nếu còn không đem cơ thể đi giấu, mà cứ chạy lung tung với cơ thể này, sớm muộn gì cũng có một ngày cơ thể bị một tên quỷ có thực lực mạnh cướp mất, hơn nữa linh hồn cũng có thể bị xé nát.
Đương nhiên, không cần thân thể cũng có thể nâng cao tu vi, thậm chí có thể trở thành thánh nhân.
Nhưng có thân thể xác thịt chắc chắn tốt hơn không có, bằng không sao các ác ma lại thèm thuồng cơ thể hắn đến thế chứ, hết lần này đến lần khác đến muốn cướp đi thân thể của hắn.
Vì vậy, để an toàn, cần phải tạm thời giấu cơ thể đi, nếu không, dù có lối thoát, cũng đã mất mạng.
Hàng chục nghìn tỷ ác linh không phải chuyện đùa, đều coi hắn như chiếc bánh ngọt hấp dẫn, làm sao hắn có thể sống sót trước sự thèm muốn của hàng chục nghìn tỷ ác linh?
Nếu rơi vào tay của Atula, sau đó Atula sai người đến cướp cơ thể của hắn, hắn cho rằng chắc chắn sẽ bị cướp mất!
“Gia chủ nhà họ Viên yêu cầu ngươi ngoan ngoãn giao cơ thể ra kìa. Ngươi có nghe nói không!”
Gia chủ nhà họ Hoàng hét lên.
Gia chỉ nhà họ Triệu cũng uy hiếp: “Không giao cơ thể ra, thì chúng ta không khách khí đâu!”
Nghe thấy tiếng giận dữ cuồng bạo của hai vị gia chủ, Lỗ Minh Đạt sợ tới mức lập tức thuyết phục Diệp Thiên: “Tiểu chủ nhân, ở rừng xanh không lo không có củi đốt, lần này e rằng không thể giữ được cơ thể của anh đâu, dù có chạy đường nào cũng không được. Cho nên chết tử thế không bằng vẫn còn sống, tốt hơn hết đem cơ thể của anh giao cho bọn họ đi. Nếu không chọc giận họ, không chỉ khó giữ được cơ thể, mà đến cả linh hồn cũng có thể bị nghiền nát đó!”
“Không sao đâu.”
Diệp Thiên xua tay nói: “Chỉ dựa vào bọn họ muốn cướp cơ thể của tôi, e rằng còn quá yếu.”
Nói đến đây, hắn quát lớn: “Tôi nói rồi, nếu có ai dám lại cướp đoạt cơ thể của tôi, đến bao nhiêu, tôi giết bấy nhiêu, chẳng lẽ các người không sợ chết sao?”
Ngay sau khi lời nói được thốt ra, tất cả những người xem ngay lập tức phát cuồng.
“Láo xược, hắn ta quá láo xược!”
“Bốn vị Thái Thượng Kính cùng ở một chỗ, sao hắn ta dám nói những điều tự phụ như vậy?”
“Đúng là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, tôi không tin một mình hắn ta có thể đánh bại nhiều cao thủ như vậy!”
Không ai xem trọng Diệp Thiên cả, và tất cả đều cho rằng hắn đang tìm đường chết.
Ngay cả Lỗ Minh Đạt cũng không tin lần này Diệp Thiên có thể đánh bại nhiều cao thủ như vậy, thấy Diệp Thiên cứng đầu như vậy. Thuyết phục không được, để tránh bị Diệp Thiên liên lụy, Lỗ Minh Đạt đành phải lùi xa sang một bên.
“Ha ha ha!”
Gia chủ nhà họ Viên rất tức giận cười: “Tiểu tử ngươi, thật không biết sống chết gì, dám trơ trẽn uy hiếp chúng ta, xem ra không cho ngươi mở rộng tầm mắt, thì ngươi không biết bọn ta lợi hại đến đâu mà.”
Dứt lời, ông ta đã động thủ.
Gia chủ nhà họ Hoàng ngăn lại, cười nói: “Gia chủ nhà họ Viên, thằng nhóc con không biết trời cao đất dày này, không cần ông phải ra tay, chỉ cần một mình tôi cũng để thể xử lý hắn ta rồi.”
Dứt lời, gia chủ nhà họ Hoàng liền thúc tiên pháp, tám con rồng vàng đột nhiên xuất hiện khắp người ông ta, giống như móng vuốt của bạch tuộc, vươn về phía Diệp Thiên, như muốn trói chặt thân thể hắn, rồi đánh tới, đánh bay linh hồn hắn ra khỏi cơ thể sau đó giết linh hồn của hắn để cướp lấy cơ thể.
“Hừ!”
Diệp Thiên hừ lạnh. Gọi ra đôi roi Kim Xuyên, hắn không né tránh, mà đứng chờ sự tiếp cận của tám con rồng vàng.
Thấy vậy, gia chủ nhà họ Hoàng chế nhạo: “Ta không tin, ngươi có thể thoát khỏi gông cùm của ta.”
Lời ông ta vừa trầm xuống, tám con rồng vàng tiến đến chỗ Diệp Thiên.
Lúc này, Diệp Thiên mới ra tay.
Chỉ nhìn thấy thấy roi Kim Xuyên trong tay phải của hắn quất một vòng qua trước mặt hắn, và ngay lập tức cuốn lấy tám con rồng vàng.
Ngay sau đó, hắn liên tục vung roi cái thành vòng tròn, tám con rồng vàng lập tức bị xoắn lại thành hình sợi gai, cho đến khi đuôi rồng bị xoắn thành một sợi, gia chủ nhà họ Hoàng chợt nhíu mày, nhăn mặt lại, không khỏi nghĩ thầm: “Có chút thực lực!”
Sau đó ông ta lập tức nắm lấy đuôi rồng kéo thật mạnh, muốn kéo Diệp Thiên về phía ông ta để hành hạ.
Nhưng mà, ông ta không thể kéo được, Diệp Thiên không hề động đậy.
“Sao có thể như thế được?”
Gia chủ nhà họ Hoàng vô cùng kinh hãi.
Ông ta thậm chí không đủ sức để làm hắn nhúc nhích?
Trời ơi, sức mạnh này đáng sợ hơn ông ta tưởng rất nhiều!
Ngay khi ông ta đang kinh hoàng, Diệp Thiên đột ngột giật nảy mình.
“A!”
Gia chủ nhà họ Hoàng hét lên. Cả người bị Diệp Thiên kéo lên như diều gặp gió.
Như một trò đùa.
Xương tay và xương chân của Diệp Thiên đều là Thái Ất tầng thứ nhất, trang bị bằng xương của Thái Ất, uy lực của cực kỳ kinh người. Nó đáng sợ hơn nhiều so với thực lực của cùng một tầng tu luyện.
Hắn bây giờ Thái Thượng Kính, gia chủ nhà họ Hoàng cũng vậy, cùng một tầng tu luyện, về thực lực có thể đè bẹp gia chủ nhà họ Hoàng, “giằng co” với gia chủ nhà họ Hoàng thì cũng giống như kéo co với đứa nhóc ba tuổi thôi, vô cùng thoải mái.
“Gì…”
Nhìn thấy gia chủ nhà họ Hoàng bị Diệp Thiên lôi kéo một cách dễ dàng, gia chủ nhà họ Viên, gia chủ nhà họ Triệu và những người có mặt đều sững sờ.
Thực lực này quá mạnh rồi!
Rất nhanh gia chủ nhà họ Hoàng đã bị kéo đến trước mặt của Diệp Thiên.
Ông ta vừa mới thoát khỏi đuôi rồng, chuẩn bị rút lui, Diệp Thiên liền roi quất vào đầu ông ta.
“A!”
Gia chủ nhà họ Hoàng hét lên một tiếng, trong tiềm thức hai tay ôm đầu. Tuy rằng không bị roi đánh chết, nhưng đối với đòn roi này ông ta thực sự khổ sở.
“Mau cùng nhau đi cứu gia chủ nhà họ Hoàng!”
Gia chủ nhà họ Viên hét lên, dẫn đầu thúc tiên pháp, trên tay cầm Ưng Trảo Trạng, giơ móng vuốt đại bàng về phía Diệp Thiên.
Hai anh em gia chủ nhà họ Viên và gia chủ nhà họ Triệu, cũng như các cao thủ của cảnh giới Đại La, tất cả đều tràn lên đánh về phía Diệp Thiên.
Khi bọn họ tấn công Diệp Thiên, Diệp Thiên hét lên: “Lên hết càng tốt. Xem tôi dùng một chiêu giết hết các người như thế nào!”
Dứt lời, Diệp Thiên thúc ra Tứ Tượng Phong Thiên.
Khi họ đến gần Diệp Thiên, Tứ Tượng Phong Thiên đã thành hình, ánh sáng dày đặc phát ra từ phía trước, sau, lên, xuống, trái và phải, đánh bay những ác quỷ xấu xa này.
Chỉ trong một thoáng!
“A!!!”
Tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên khắp trời.
Chỉ nhìn thấy đám ác ma, Thái Thượng Kính cả người đều bị vỡ nát, bốn vị Thái Thượng Kính bị ánh sáng vàng thiêu đốt, nhanh chóng phóng xuất ra khí tức bảo vệ thân thể.
Ngay sau đó, Tứ Tượng Phong Thiên nhanh chóng chuyển động, vô số ác ma gào khóc thảm thiết vì bị ánh sáng của Tứ Tượng Phong Thiên xé thành những mảnh nhỏ, không ai có thể thoát được.
Tạm thời bốn vị Thái Thượng Kính tạm thời vẫn chưa bị gì, nhưng tất cả đều sợ hãi trước sức mạnh đáng sợ của Tứ Tượng Phong Thiên, và sắc mặt của họ thay đổi dữ dội.
Những người có mặt còn sững sờ hơn, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, nghi ngờ, bàng hoàng. Sự sợ hãi chứa nhiều phần phức tạp.
“Điều này thực sự quá khủng bố!”
“Thức sự không thể nào tin được, không ngờ thực lực của cậu Diệp lại khủng bố đến mức độ này, thật sự khiến người khác kinh ngạc!”
“Thảo nào mà anh ta dám mạnh miệng nói đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Lúc đầu còn tưởng anh ta nói quá. Hóa ra anh ta thực sự có khả năng này. Thật là mạnh mẽ. Đúng là yêu quái!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!