“Chuông Đông Hoàng này quả nhiên là pháp bảo tuyệt thế!”
Từ lúc đến được không trung ở hoàng thành Đông, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc chuông vàng lớn sừng sững giữa thành, chiếc chuông được chạm khắc với những động vật và cổ vật quý hiếm và kỳ lạ, tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Ánh sáng vàng chiếu rọi toàn bộ hoàng thành Đông giống như một sa mạc khoác lên mình lớp áo màu vàng.
Kể từ khi đến cõi Atula, hắn đi tới đâu máu tươi cũng nhuộm đỏ, cả người như chìm trong biển máu, điều này khiến Diệp Thiên cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Sau khi đến hoành thành Đông, Diệp Thiên cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Bởi vì màu đỏ tươi của máu chói mắt không còn nữa, ngay cả tà khí mạnh mẽ cũng bị biến mất dưới ánh sáng vàng của chuông Đông Hoàng, không khí cũng trở nên trong lành sảng khoái.
Vì vậy, Diệp Thiên vào lúc này, giống như vừa bước ra từ một nhà xí, cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành.
Đối với điều này, hắn không khỏi thở dài một lần nữa lại một lần nữa.
Căn bản là hắn vẫn là chuyên gia chế luyện pháp bảo, nên khi nhìn thấy chuông Đông Hoàng này, hắn vô cùng kinh ngạc, chỉ cảm thấy bảo vật này trên đời hiếm thấy, muốn luyện chế ra một loại pháp khí điêu luyện như vậy, không thể là người tầm thường!
Vì vậy, hắn không thể không nhìn kỹ hơn một chút.
Ở miệng chuông Đông Hoàng, là cõi Atula, giống như Vạn Lý Trường Thành ở trái đất, rất nổi tiếng và thu hút khách du lịch.
Có rất nhiều ác quỷ đến viếng chuông Đông Hoàng, toàn thân chuông Đông Hoàng đều là những ác quỷ đến để tỏ lòng thành kính với kiệt tác này, vì không mất phí nên ác quỷ đến đây viếng thăm đặc biệt nhiều. Vây quanh chuông ba vòng là hàng tỷ ác quỷ đến viếng thăm.
“Người ta nói rằng chuông Đông Hoàng, rìu Bàn Cổ, Thiên Thư và Địa Thư, gọi chung là bốn đệ nhất pháp bảo, hai vũ khí đầu tiên được làm nhân tạo, hai cái sau được hỗn độn thai nghén mà thành. Các vật phẩm khác ở Thiên Thanh Lục Gia Chi Thượng, trên thiên hạ duy nhất chỉ có bốn pháp bảo này là vượt qua pháp bảo Thiên Thanh Lục Gia, hôm nay mới nhìn thấy, quả thực xứng đáng với danh tiếng của nó! Quả thực là một kiệt tác!”
“Đông Hoàng… không đúng ra là Tiên Đế của tam giới, có thể tạo ra một thứ pháp khí đỉnh cao như vậy quả thật rất đáng khâm phục và ngưỡng mộ, nhưng cuối cùng lại bị sập bẫy mà chết. Thật đáng tiếc là thế hệ anh hùng như thế đã ngã xuống và không ai có thể sử dụng pháp bảo hiếm này. Đúng là đáng tiếc!”
“Cũng không biết là bao nhiêu năm sau nữa, kiệt tác này sẽ được kích hoạt trở lại. Nếu có một ngày như vậy, e rằng Thiên Đình sẽ phải đổi chủ, đúng không?”
“...”
Mấy lời bình luận đầy ắp mọi nơi.
Nghe những lời bình luận này, Diệp Thiên cảm thấy chuông Đông Hoàng càng quý giá. Hắn muốn chạm vào kho báu có một không hai trên thế gian này để xem nó mạnh như thế nào.
Kết quả, khi vừa đến gần, hắn đã bị một người đàn ông to lớn túm lấy.
“Ngươi muốn chết sao? Chuông Đông Hoàng chỉ có thể nhìn không được đụng tới, một khi chạm vào sẽ hóa thành cát bụi, đến cả cảnh giới Đại Đạo cũng không đụng vào được, nếu ngươi muốn chết cũng có thể chạm vào, đến lúc đó quỷ cũng không làm được.” Người đàn ông to lớn tức giận nói.
Xì!
Diệp Thiên không khỏi xuýt một hơi.
Cảnh giới Đại Đạo cũng không đụng và được, nếu đụng vào sẽ ngay lập tức biến thành cát bụi, may nắm là hắn được nhắc nhở, nếu không hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy những đứa con gái dễ thương, hiểu chuyện của hắn nữa.
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở.”
Diệp Thiên cười hỏi: “Không đụng được, thì có thể dùng pháp bảo thử khống chế được không?”
“Dựa vào ngươi sao?”
Người đàn ông không khỏi bật cười: “Ngay cả Tu La đại đế cũng không thể lay chuyển chuông Đông Hoàng. Mấy tỷ cựu binh dùng pháp bảo cũng không thể lay chuyển chuông Đông Hoàng. Một tên nhóc như ngươi mà muốn điều khiển chuông Đông Hoàng, thật là một trò đùa.”
Diệp Thiên cười hà hà: “Có nghĩa là chỉ cần không chạm vào chuông Đông Hoàng, bất cứ lúc nào cũng có thể thử, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng là như thế, nếu ngươi không biết tự lượng sức mình, muốn thử thì đi thử, ngươi không sợ tốn sức thì ta cũng không quản ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Thiên yên tâm.
Nếu không có rủi ro gì, thì sao không thử nhỉ?
Nhỡ đâu lại lấy được chuông Đông Hoàng, chẳng phải là có được báu vật sao?
Bên cạnh đó, hắn cũng có thể thử xem liệu có thể tìm thấy lối ra của cõi Atula dưới chuông Đông Hoàng hay không.
Kết quả là, hắn liền thi pháp, đánh một vòng tròn ánh sáng vàng đập vào chuông Đông Hoàng, tạo ra một tiếng nổ như tiếng Phạm, khiến người nghe cảm thấy thoải mái và yên bình.
Hắn muốn thử xem liệu hắn có thể nhấc được chuông Đông Hoàng hay không. Kết quả là ánh sáng vàng hắn bắn ra bị ánh sáng vàng do chuông Đông Hoàng phát ra đánh tan.
“Ha ha!”
Người đàn ông đứng ở bên cười nhạo: “Ta nói rồi, đừng không biết lượng sức mình. Đây không phải là thứ có ngươi có thể làm lung lay, vẫn nên tiết kiệm sức lực, đừng làm những chuyện như dã tràng xe cát.”
Diệp Thiên vẫn không tin vào điều đó.
Hắn nhắm mắt lại và tập trung, nhớ lại bên trong tế đàn bắt đầu mở nội dung bên trong Luyện khí chương.
Ngay khi Luyện khí chương mở ra, liền thay đổi thế viết ra một hơi “Chuông Hỗn Độn” là tạo ra bằng phương pháp và kỹ thuật.
“Chuông Hỗn Độn” này phải được sử dụng theo nhiều cách khác nhau để điều khiển nó.
Một là khẩu quyết.
Một là công pháp.
Một là thần niệm.
Một là máu.
Bốn phương pháp này phải được sử dụng cùng nhau để kiểm soát chuông Hỗn Độn.
Diệp Thiên muốn dùng phương thức điều khiển chuông Hỗn Độn điều khiển chuông Đông Hoàng, thử xem hắn có thể khống chế được hay không, nhưng lại phát hiện hắn không có thân thể, lại không có máu, làm sao có thể dùng phương pháp điều khiển chuông Hỗn Độn để điều điều khiển chuông Đông Hoàng?
“Thôi bỏ đi, thử khẩu quyết xem sao.”
Với ý nghĩ này, Diệp Thiên khóe miệng nhếch lên, lặng thầm đọc câu thần chú điều khiển chuông Hỗn Độn.
Kết quả là, câu thần chú đã được hoàn thành trong im lặng.
Đùng! Đùng! Đùng!
Chuông Đông Hoàng phát ra tiếng, vang cả hoàng thành Đông, kéo dài hàng trăm triệu dặm, tất cả đều bao phủ trong tiếng chuông.
Hơn nữa, một vòng tròn chữ ký hiệu màu đỏ xuất hiện xung quanh chuông Đông Hoàng. Những cụm dày đặc giống như những con nòng nọc đang bơi, vô cùng đồ sộ.
“Hả!”
Hàng tỷ ác quỷ xung quanh chuông Đông Hoàng đều kinh ngạc.
“Sao không có ai đánh mà chuông lại tự vang?”
“Những ký hiệu này sao lại xuất hiện, từ lúc tôi sống ở hoàng thành Đông đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy hiện tượng này trong hàng trăm năm qua.”
“Thật không thể tin được. Chuông Đông Hoàng hôm nay bị sao vậy? Tiếng chuông nghe hay quá, hơn nữa những ký hiệu này quá tráng lệ, quỷ thần ơi!”
Diệp Thiên hai mắt sáng lên.
“Không lẽ khẩu quyết của mình đã hoạt động sao?”
Nghe được Diệp Thiên nói, người đàn ông ở một bên giễu cợt: “Chắc chắn là đối diện chúng ta, hay ở phía sau chuông Đông Hoàng, có người ngu ngốc như ngươi điều khiển chuông Đông Hoàng bằng phương pháp nào đó, nên mới xảy ra hiện tượng này xuất hiện, nhưng là không phải là hiện tượng xuất hiện khi ngươi niệm thần chú.”
Diệp Thiên không biết có phải thật hay không.
Nhưng hắn không thử nữa, sức mạnh chưa đủ, cho dù có lấy được chuông Đông Hoàng cũng không giữ được, cho nên trước tiên phải dưỡng thương rồi thử lại.
Nghĩ về điều này, hắn hỏi: “Người anh em, y quán nổi tiếng nhất ở hoành thành Đông nằm ở đâu?”
Người đàn ông to lớn cũng không keo kiệt, chỉ về một phương hướng: “Đi hướng kia, hỏi thăm người ta về Tế Thế Đường, không có ai là không biết.”
Tế Thế Đường?
Tên phòng khám y tế do tôi mở trên quả đất quả không tồi.
“Cảm ơn người anh em.”
Diệp Thiên mỉm cười đi về hướng đó.
Tại thời điểm này, tại đại sảnh cung điện Tu La.
Một bức chân dung đã được vẽ xong bởi Tôn Quyết Long.
“Đây là linh hồn của Tiên Đế?”
Atula cau mày hỏi.
"Vâng, đúng vậy."
Tôn Quyết Long gật đầu.
“Sao nó không giống Tiên Đế chút nào?”
Tất cả văn võ bá quan đều nghĩ như vậy.
Tôn Quyết Long nói: “Thừa tướng cho rằng ước chừng người này đã chiếm thân thể của Tiên Đế, nên hồn và xác không đồng nhất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!