"Trời ơi, Tu La đại đế đang dẫn đầu văn võ đại thần đến đây!”
“Mẹ ơi, chuyện này thực sự đã thu hút Tu La đại đế và hàng trăm quan văn quan võ đến đây sao? Điều này là lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử của cõi Atula, ngoại trừ đại điển hiến tế Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế, thì không bao giờ nhìn thấy Tu La đại đế dẫn các quan đại thần ra khỏi cung điện, đúng không?”
“Tên Diệp Thiên thực sự quá làm loạn rồi. Chắc chắn hắn là kẻ làm loạn nhất trong lịch sử Atula từ trước đến nay. Hắn đã lôi cả Đại Đế Điện Tula hàng trăm văn võ bá quan đến bắt hắn. Có thể nói từ trước đến nay chưa từng có ai làm được như hắn!”
“Điều này thì không cần phải nói, Diệp Thiên lần này chết chắc rồi. Đích thân Tu La đại đế xuất chinh, còn mang theo nhiều đại thần như thế. Sức mạnh này dư sức để bắt Diệp Thiên, còn sợ không bắt được hắn sao?”
“Nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ Tu La đại đế sẽ không giết hắn, nhiều nhất sẽ bắt hắn nói ra nơi cất giấu cơ thể của mình, nhưng hắn lại làm loạn như vậy, nếu bị bắt được nhất định sẽ chết!”
Những người bị tấn công bởi chuông Đông Hoàng đang bàn luận sôi nổi.
Ngay sau đó, những dân cư đó lập tức cúi đầu trước Atula, đồng thanh hô lên:
“Thảo dân tham kiến Tu La đại đế. Tu La đại đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Cư dân trong hoàng thành cúi đầu xuống đất, hô lên một hồi.
Nghe thấy những giọng nói chỉnh tề và đồng đều này vang lên, vị cao thủ Thái Thượng Kính định bắt Diệp Thiên nhưng chưa bắt được liền luống cuống.
Tuy rằng tầm mắt đã bị chuông Đông Hoàng chặn lại, không thể nhìn thấy Atula đang tới, nhưng nghe được giọng nói sùng bái, không khó để đoán được Atula đang tới, nếu để Atula bắt được Diệp Thiên thì sẽ thật tốt nhưng chẳng phải là hắn ta sẽ không nhận được phần thưởng là pháp bảo bậc Thiên Thánh Ngũ Giai nữa sao?
“Không được, ta nhất định bắt được lão già này trước khi Tu La đại đế đến, nếu không ta bận rộn vô ích rồi, sẽ không nhận được phần thưởng nữa.”
Với suy nghĩ này, hắn ta hét vào mặt cao thủ Thái Thượng Kính phía sau:
“Những Thái Thượng Kính tầng thứ năm trở lên mau đến giúp ta một chút, từ phía sau đẩy ta về trước, ta mà bắt được lão già này, sẽ thưởng cho mỗi người các ngươi một hai trăm triệu lượng vàng!”
Nghe những gì hắn ta nói, lập tức có năm Thái Thượng Kính tầng thứ năm rung động.
Nếu Tu La đại đế bắt được Diệp Thiên thì họ sẽ không nhận được phần thưởng nào, nếu giúp vị cao thủ Thái Thượng Kính này bắt được Diệp Thiên và nhận được một hai trăm triệu lượng vàng thì vẫn là một món hời, bọn họ sẽ không phải ra về trắng tay.
Vừa nghĩ như vậy, lập tức có năm vị cao thủ Thái Thượng Kính hơn tầng thứ năm, đi ra phía sau của cao thủ Thái Thượng Kính kia. Có hắn ta ngăn chặn được những cuộc tấn công của chuông Đông Hoàng, bọn họ sẽ không bị thương.
Chẳng mấy chốc, năm cao thủ Thái Thượng Kính đã đến phía sau cao thủ Thái Thượng Kính, lần lượt thúc tiên pháp, đẩy cao thủ Thái Thượng Kính về phía trước.
Với sự trợ giúp của năm vị cao thủ Thái Thượng Kính, thì không còn gì để nói nữa, vị cao thủ Thái Thượng Kính kia không hề run sợ mà rút lui, mà dần dần Tiên Đến chỗ Diệp Thiên.
Tuy rằng đầu óc ong ong, nhưng hắn ta vẫn có thể trụ được, thương tổn không lớn đặc biệt hắn ta có thể gánh chịu được tất cả.
“Mẹ nó, lần này không xong rồi!”
Diệp Thiên khóc không ra nước mắt.
Hắn cũng nghe thấy tiếng bái kiên Tu La đại đế phía sau và biết rằng Atula đã đến.
Vốn dĩ muốn rút lui, nhưng tà tâm của những tên ác ma này bất tử rồi, nếu hắn không khống chế chuông Đông Hoàng công kích lại thì hắn sẽ sớm bị tóm, nhưng nếu tiếp tục khống chế, thì Tu La đại đế sẽ sớm tới. Và hắn tin tưởng vào sức mạnh của Atula. Ông ta tuyệt đối không bị chuông Đông Hoàng đẩy lùi.
Trong một lúc, hắn không biết phải làm gì.
“Xem ra lần này lão tử phải chịu thua ở cái nơi quỷ quái này rồi.”
Lúc này, Atula và hàng trăm quan văn quan võ đều ngừng lại.
Nhìn thấy những vòng ảo ảnh của Đông Hoàng cứ hết vòng này đến vòng khác dập dờn không ngừng, Atula không khỏi xúc động: “Đã gần một ngàn năm trăm năm trôi qua. Cuối cùng, ta lại nhìn có thể thấy cảnh Chuông Đông Hoàng được điều khiển, nhớ lại năm đó Tiên Đế điều khiển chuông Đông Hoàng để chiến đấu với các chư tiên, cảnh tượng lúc đó rất ngoạn mục, mỗi lần nghĩ đến ta lại cảm thấy rất phấn khích.”
Năm đó khi thần và ma đại chiến với nhau. Ông ta là là một vị tướng uy dũng dưới quyền của Ma vương, cùng đối địch với Thái Nhất, trong trận chiến ông ta bị đánh bại bởi đội quân do Thái Nhất chỉ huy. Thái Nhất thấy ông là một đại tướng dũng cảm và cứng cáp nên không giết ông ta, mà đã chiêu dụ ông ta về dưới trướng của mình.
Lúc đó, Atula không chịu thua Thái Nhất nhưng đã bị bắt giữ nên ông ta cũng không còn cách nào khác, anh nói rằng nếu Thái Nhất đánh bại được Ma Vương thì anh sẽ đi theo Thái Nhất. Thái Nhát hào sảng đồng ý, mang theo quân đội và ông ta xuất chinh chiến đấu với Ma Vương.
Tất nhiên, ông ta không làm bất cứ điều gì chống lại quân đội của Ma Vương, mà chỉ làm một khán giả. Xem Thái Nhất đánh bại từng làn sóng yêu quái bằng nghệ thuật chiến đấu của mình, và sau đó sử dụng chuông Đông Hoàng để giết từng quỷ tướng. Và cuối cùng ông ta đã bị thuyết phục và đầu hàng Thái Nhất sau khi Ma Vương bị giết.
Sau đó, Thái Nhất muốn thiết lập chính quyền ở thiên đình, một số vị thần cùng chiến đấu chống lại Ma Vương với Thái Nhất đã từ chối chấp nhận yêu sách để Thái Nhất lên hoàng đế nên đã nổi dậy. Atula nhiều lần lập chiến tích khi xuất sắc trong việc trấn áp các cuộc chiến chống lại Thái Nhất. Có thể nói là bách chiến bách thắng, được xưng là đại tướng xuất sắc nhất dưới trướng Thái Ất. Sau khi thiên đình được thành lập ông được phong là người đứng đầu trong Tứ Đại Binh Mã Đại nguyên soái, có thể nói là vô cùng hiển hách, dưới một người, trên vạn người.
Sau khi đến cõi Atula, Thái Sư và Thái Úy, những người thậm chí còn nổi bật hơn Atula vào thời điểm đó đã kính trọng anh ta, đó là lý do tại sao ông ta tự xưng là hoàng đế.
“Nhưng mà quy mô này nhỏ hơn nhiều so với quy mô của Tiên Đế điều khiển chuông Đông Hoàng năm đó, sức mạnh cũng không bằng một phần của Tiên Đế năm đó.”
“Đúng vậy.”
Atula gật đầu.
Thái Sư: “Khi đó, Tiên Đế là cảnh giới Đại Đạo tầng thứ sáu, nếu người điều khiển chuông Đông Hoàng hiện giờ chính là Tiên Đế đầu thai, thì tu vi của hắn cũng chỉ là một Thái Thượng Kính tầng thứ nhất hoặc hai, đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì sức mạnh cũng quá chênh lệch.”
Atula lại gật đầu: “Thái Sư nói gì cũng có lý. Nếu ta không nhầm, hắn hẳn chính là Tiên Đế. Bởi vì chuông Đông Hoàng là do Tiên Đế tạo ra nên phải điều khiển bằng nhiều phương pháp cùng lúc mới có thể điều khiển thành công. Sau Tiên Đế, Hạo Thiên và Hồng Quân đều không thể điều khiển chuông Đông Hoàng, nhưng hắn ta có thể điều khiển nó. Nói hắn không phải là Tiên Đế ta cũng không tin.”
“Cho nên lát nữa sau khi nhìn thấy Tiên Đế, các ngươi đừng gọi ta là bệ hạ, cứ gọi ta là Đại soái Atula như trước, ta cũng không thể xưng bằng trẫm, nếu như thế sẽ bất kính với Tiên Đế. Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ?”
“Rõ rồi. Thưa Đại soái!”
Sau đó, Atula xua tay: “Đi vòng qua phía trước chuông Đông Hoàng, Tiên Đế ở đó.”
Dứt lời, ông ta đã đưa các quan văn, quan võ đi đường vòng.
Vào lúc này, dưới sự thúc đẩy của năm vị cao thủ Thái Thượng Kính, vị cao thủ Thái Thượng Kính kia đã ở gần Diệp Thiên, hơn nữa hắn ta còn nhận cơ hội Đông Hoàng chưa bắn phá hắn, hắn liền dùng dây trói tiên buộc chéo tay của Diệp Thiên, hơn nữa còn niệm chú để giam giữ thần hồn của Diệp Thiên, khiến hắn không thể điều khiển được chuông Đông Hoàng và đã hoàn toàn bị bắt.
“Ha ha ha!”
Vị cao thủ Thái Thượng Kính kia cười to: “Cuối cùng thì cũng bắt được lão già nhà ngươi rồi, lần này ta phát tài rồi, ha ha ha…”
Năm vị cao thủ Thái Thượng Kính phía sau đều ghen tị đến mức đều nói: “Chúc mừng gia chủ nhà họ Lạc, đừng quên thưởng cho chúng tôi một trăm tỷ lượng vàng.”
“Ta sẽ không quên. Ta nhất định sẽ đưa, sau khi lấy được pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai ta sẽ phái người gửi cho ngươi ngay lập tức!”
Ngay khi gia chủ nhà họ Lạc dứt lời, Tu La đại đế dẫn đầu các quan văn, quan võ xuất hiện trong tầm mắt của họ.
“Gia chủ nhà họ Lạc. Tu La đại đế đến rồi!” Một cao thủ Thái Thượng Kính nói.