“Hả?”
Nghe thấy tiếng hét to của Tu La đại đế, gia chủ nhà họ Lạc đột nhiên nhíu mày, sau đó ngã người ra sau cười nói: “Tu La đại đế, cái lão già này vô cùng xảo quyệt, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Hắn lại còn có thể khống chế chuông Đông Hoàng, tiểu nhân sợ thả hắn ra, hắn sẽ lại làm loạn, đến lúc đó phải mất rất nhiêu công sức mới bắt lại được.”
“Hơn nữa…”
Nói đến đây, nụ cười của hắn ta càng thêm sáng láng: “Trên lệnh truy nã cũng đã nói nếu ai bắt được người này thì sẽ được thưởng một pháp khí Thiên Thánh Ngũ Giai. Tiểu nhân sợ hãi tha hắn ra đến lúc đó Tu La đại đế sẽ không thừa nhận. Thì lúc đó tiểu nhân phải trở về trắng tay rồi, ha ha…”
Khi Atula nghe thấy những lời hắn ta nói, khuôn mặt của ông ta trở nên tức giận, rồi ông ta hét lên: “Bắt tên khốn nạn đó lại cho ta!”
“Vâng thưa Đại soái!”
Ngay lập tức, hai tướng quân uy vũ liền chạy đến, dùng hai tay túm lấy gia chủ nhà họ Lạc rồi đè hắn ta xuống.
“Đại soái?”
Tất cả các ác ma đứng xem xung quanh đề ngây người ra.
Không phải bình thường đều gọi là Atula Đại đế sao? Sao lại đổi thành Đại soái rồi?
Là do thuộc hạ nhầm hay Tu La đại đế muốn là Đại soái?
Mọi người đều khó hiểu.
Gia chủ nhà họ Lạc lại càng sửng sốt, hoảng sợ nói: “Đại Đế, tiểu nhân biết là mình sai rồi, tiểu nhân không cần đến pháp khí Thiên Thánh Ngũ Giai nữa, tiểu nhân không cần nữa, xin Đại đế tha cho tiểu nhân.”
Hắn ta cho rằng là Atula muốn hắn ta thả người ra, sau đó để Atula phái người đi bắt Diệp Thiên lại, mục đích là để không phải đưa pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai, vì vậy hắn đã quay sang cầu xin Atula, cho rằng hắn ta đã khiến cho Atula tức giận rồi, nên mới ra lệnh bắt hắn ta.
Nhưng Atula không để ý đến hắn ta. Thay vào đó, ông ta đi về phía Diệp Thiên.
“Cơ thể của tôi đã bị thành chủ thành Lâm Châu dưới trướng của ông đoạt lấy. Nếu ông ấy không giao cho ông thì ông đi mà tìm hắn, tôi không có biết, giết tôi cũng không có ích gì.”
Việc đến nước này, Diệp Thiên không còn sợ gì nữa, ngẩng đầu nói.
Cái gì!
Cơ thể của hắn đã bị thành chủ thành Lâm Châu đoạt lấy rồi sao?
Mọi người chung quanh đề hiện lên vẻ kinh ngạc.
Họ đều nghĩ rằng Hoàng đế ban thưởng cho việc bắt được thần hồn của Diệp Thiên để lấy thông tin nơi cất giấu cơ thể của Diệp Thiên, nhưng họ không ngờ rằng thi thể của Diệp Thiên đã bị thành chủ thành Lâm Châu chiếm lấy.
Bọn họ thực sự không hề biết chuyện này.
Nhưng họ cũng không biết những gì Diệp Thiên nói là thật hay giả.
Tu La đại đế nở nụ cười: “Ta không đến để giết ngươi, ta đến để thả ngươi ra.”
Dứt lời, ông ta đã cởi dây trói tiên cho Diệp Thiên.
Hiện tại ông ta không biết chính xác liệu Diệp Thiên có phải là Tiên Đế sau khi đầu thai hay không, ông ta phải hỏi rõ ràng, sau đó xem xét đúng sai, để tránh việc nhận nhầm người khác thành Tiên Đế. Như thế là vô cùng bất kính lớn với Tiên Đế, dù sao thì thần hồn của Diệp Thiên và thân thể của Diệp Thiên không giống nhau chút nào, nên chưa thể nào chắc chắn được cơ thể đó và thần hồn là Tiên Đế chuyển thế.
Bởi vì trên cơ thể có linh khí của Tiên Đế, thần hồn lại có khả năng điều khiển chuông Đông Hoàng. Cả hai đều là bằng chứng mạnh mẽ cho thấy đó chính là Tiên Đế, nhưng Tiên Đế không thể là cả hai được, vì vậy ông ta cho rằng một trong hai thứ, thần hồn và cơ thể sẽ có một cái là thật một cái là giả, nhưng cai nào là thật, cái nào là giả thì ông ta không thể biết được. Vì vậy ông ta phải thông qua việc đặt câu hỏi để biết đúng sai.
“Cái gì? Tu La đại đế đến đây là muốn thả lão già kia ra sao?”
“Không phải trên lệnh truy nã nói rằng muốn bắt hắn sao? Tại sao lại thả hắn sau khi bắt được chứ?”
“Chẳng lẽ thành chủ thành Lâm Châu sợ bị phát hiện ra sẽ chết, nên đã giao thi thể của lão già này cho Tu La đại đế, nên Đại đế muốn thả hắn đi?”
“...”
Có vô số nghi vấn được đặt ra.
Ngay cả Diệp Thiên cũng bối rối không hiểu điều gì.
“Tại sao Tu La đại đế lại đột ngột muốn thả mình ra?”
Hắn còn đang tự hỏi rằng sao Tu La đại đế lại giúp hắn cỡ dây trói ra.
Diệp Thiên không dám nán lại lâu. Sợ Tu La đại đế sẽ hối hận, liền đưa tay cảm ơn rồi nói: “Tuy ông đã thả tôi, nhưng ông cũng đã lấy đi cơ thể của tôi, nên ôi sẽ không cảm ơn, sau này gặp lại.”
Sau đó, Diệp Thiên xoay người rời đi.
Sở dĩ hắn nói sau này gặp lại là vì, là hắn muốn chờ thực lực của hắn vượt qua Tu La đại đế rồi đoạt lại cơ thể của mình.
Không ngờ, khi vừa bước được hai bước, giọng nói của Tu La đại đế từ phía sau truyền đến.
“Xin đợi một chút. Ta có một số câu hỏi muốn hỏi ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Thiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Là gì?”
Tu La đại đế chỉ vào chuông Đông Hoàng nói: “Đây là một loại pháp bảo vô song, chuông Đông Hoàng, do Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế của chúng tôi chế tạo ra. Ta đã từng nghe chủ công của ta nói rằng để điều khiển chuông Đông Hoàng, phải hợp tác với thần chú, thần niệm, công pháp và máu, kết hợp cả bốn thứ này mới có thể điều khiển được nó.”
“Hơn nữa, máu phải là máu của ngày ấy. Ngoại trừ máu của ngài ấy ra không dùng máu của kẻ khác kết hợp với ba phương pháp kia để điều khiển chuông Đông Hoàng.”
“Năm đó khi chủ công của chúng tôi ngã xuống sau trận đại chiến với Hồng Quân, sau một trận thảm sát đại chiến kết thúc. Chỉ còn lại chuông Đông Hoàng và Thiên Thư, Hồng Quân, Hạo Thiên, Nữ Oa và Phục Hy, v.v. , tất cả đều cố gắng hết sức có thể nhưng không khống chế được chuông Đông Hoàng, trong lúc tuyệt vọng, Hồng Quân chỉ có thể điều khiển Thiên Thư do trời đất thai nghén mà thành để rời khỏi đó.”
“Kể từ đó, chuông Đông Hoàng đã đứng sừng sững ở đó. Vô số thần tiên muốn có được chuông Đông Hoàng, nhưng không ai trong số họ có thể lấy được nó. Ngay Đại Đạo hóa thân của Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng không thể điều khiển chuông Đông Hoàng. Chỉ có thể đem chuông Đông Hoàng từ thiên cung đến cõi Atula.”
“Vậy nên ta rất tò mò, ngươi làm sao có thể điều khiển được chuông Đông Hoàng?”
Diệp Thiên vừa cẩn thận nghe những lời này, vừa nghĩ.
“Không lẽ là do mình đã có thể điều khiển chuông Đông Hoàng vnên khiến cho Tu La Đại đế nghi ngờ rằng mình là hóa thân của Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế. Cho nên ông ta đã ngay lập tức thả mình ra, còn dẫn đầu văn võ bá quan đến đây. Mục đích là muốn nhận mình làm chủ công, nhưng mà vẫn chưa chắc chắn được, mình có đúng là chủ công thật hay không, cho nên mới chưa dám nhận mình?”
Nghĩ vậy, Diệp Thiên liền nói dối như cuội: “Từ khi ta sinh ra, trong đầu tôi đã có rất nhiều ký ức rời rạc. Ví dụ như ta rõ ràng là ở hạ giới, nhưng tôi luôn cảm thấy trước đây mình đã ăn rất nhiều quả nhân sâm. Hơn nữa trong tâm trí tôi có rất nhiều sách quý, chẳng hạn như “Chiến Thiên pháp điển”, “Trận đồ Đạo Thủy”, “Vạn Phù pháp lục”, “Pháp bảo trong Bảo Khố đoán binh”, v.v…”
“Và lý do tại sao tôi có thể điều khiển được chuông Đông Hoàng là dựa vào phương pháp điều khiển chuông Hỗn Độn trong “Pháp bảo trong Bảo Khố đoán binh” đây là một trong nhiều pháp bảo tạo ra từ cuốn bí kíp tạo ra pháp bảo. Tôi cũng không ngờ rằng có thể điều khiển thành công, ông thấy có thần kỳ không?”
Sau khi nghe những gì Diệp Thiên nói, Tu La đại đế ngẩn cả người ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!