Các văn võ bá quan liền lui về đằng sau, Diệp Thiên bắt đầu điều khiển chuông Đông Hoàng.
Dựa theo phương pháp điều khiển chuông Hỗn Độn trong đầu, hắn trước tiên đem thần niệm tác động lên chuông Đông Hoàng, sau đó thi triển pháp tiên bao phủ chuông Đông Hoàng, sau đó tiếp tục cắt ngón tay, bắn ra một giọt máu trên chuông Đông Hoàng, cuối cùng là bắt đầu đọc chú ngữ.
Sau khi hắn hoàn thành cả bốn bước này.
Boong boong boong!
Chuông Đông Hoàng rung chuyển dữ dội, không ngừng phát ra tiếng vang.
“Ơ!”
Nhìn thấy cảnh này, mắt của Atula cùng hàng trăm quan văn quan võ đều tỏa sáng rực rỡ. Cảm giác như có một tia hy vọng, bọn họ đã nhìn thấy cảnh Đông Hoàng Thái Nhất thu và thả chuông Đông Hoàng, liền biết đây là tiết tấu của chuông Đông Hoàng khi cất đi.
“Có hy vọng, có hy vọng rồi!”
“Thu hồi, mau thu hồi!”
“Không hổ là chuyển thế của bệ hạ, đúng là có hy vọng thu chuông Đông Hoàng rồi!”
Các quan văn, quan võ đều tỏ ra rất hào hứng, và rất mong đợi Chuông Đông Hoàng được cất đi.
Nhưng mà!
Vẫn cứ như vậy, những rung chấn đó lại kéo dài một hồi lâu, chuông Đông Hoàng còn chưa cất đi, mà trên trán Diệp Thiên đã lấm tấm mồ hôi, trông rất vất vả.
“Chuyện này…”
Thấy quá lâu rồi vẫn không thấy phản hồi, các văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau.
Atula không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, sao người còn chưa thu vào?”
Diệp Thiên trả lời: “Có lẽ là do thần hồn của trẫm bị thương nên không thể phối hợp với ba phương pháp kia để cất chuông Đông Hoàng. Ta luôn cảm thấy không nhấc lên được, dường như là khí lực không đủ.”
“Các người hay cúi người sát xuống đất đi, trẫm sẽ dùng hết sức nhấc chuông Đông Hoàng lên tạo ra một khe hở, các người cố gắng xem xem bên trong có lối ra hay không.”
Lời vừa dứt.
Các văn võ bá quan lần lượt chạy về phía dưới, rồi nằm trên mặt đất, nhìn vào những nơi tiếp xúc giữa mặt đất và chuông Đông Hoàng, nhưng bây giờ vẫn đang bị chuông Đông Hoàng che mất nên họ không thể nhìn thấy những gì bên dưới.
Kết quả là, Diệp Thiên quát lên một tiếng. Cố hết sức dùng thần niệm và công pháp để nâng Chuông Đông Hoàng lên, giống như một đại lực sĩ đang nâng một chiếc xe tải, nâng lên mới được gần nửa mét, lại oanh một tiếng rồi rơi xuống.
Nó thực sự quá nặng, chuông Đông Hoàng nâng lên chưa được nữa giây đã rơi xuống đất, trong thời gian 0.01 giây đó!
Atula nhanh tay lẹ mắt, chỉ trong thời gian 0.01 giây đã chui vào phía dưới chuông Đông Hoàng rồi bị nhốt ở bên trong.
“Atula, trong đó có lối ra hay không?”
Diệp Thiên hét lên.
Ngay sau đó, giọng nói của Atula truyền đến: “Bệ hạ, thần nhìn thấy ở bên trong có một cái cửa truyền tin nhưng đã bị một phong ấn phong tỏa. Thần muốn phá bỏ phong ấn, nhưng phong ấn rất chắc chắn và thần không thể phát được phong ấn này, cho nên không biết cửa truyền tin này có dẫn ra ngoài hay không. Nhưng thần cảm thấy khả năng có thể ra ngoài được là vô cùng vô cùng lớn!”
Ngay sau khi những lời này được nói ra, Diệp Thiên và hàng trăm quan văn quan võ trở nên phấn khích.
“Tin này thực sự làm người khác phấn chấn!”
“Đúng vậy, quả nhiên có một lối ra dưới Chuông Đông Hồ, cánh cổng đó hẳn là một lối ra!"
“Atula Đại soái không hiểu biết nhiều về phong ấn. Không mở được phong ấn không có nghĩa là bệ hạ cũng không mở được. Nếu chuông Đông Hoàng có thể cất đi và bệ hạ có thể đến cánh cổng, chắc chắn là người sẽ có cách để giải trừ phong ấn, sau đó đưa chúng ta trở lại Tiên Giới!”
“...”
Nghe những lời mà bá quan văn võ bàn luận, Diệp Thiên càng trở nên kích động.
Chờ đến khi vết thương trên người lành hẳn, thì có thể xem xem có thể thu lại chuông Đông Hoàng hay không, nếu có thể, hắn sẽ lập tức nghiên cứu cách phá vỡ phong ấn, nên phá vỡ được phong ấn, thì có đến tám chín phần có thể rời khỏi cõi Atula.
Trong này có hàng nghìn tỷ thuộc hạ trung thành, hơn nữa còn có không ít cao thủ, nếu đem bọn họ ra ngoài sau đó phối hợp với đại quân ở Nam Chiêm Bộ Châu, còn sợ không đủ khả năng chống lại Thiên Đình sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên kích động không thôi, đặc biệt mong chờ ngày hắn có thể ra khỏi đây!
“Đóa Đóa, Chiến Nhi, hai con nhất định đừng xảy ra việc gì, phải chờ đến khi bố ra ngoài, nhất định phải chờ bố ra khỏi đây!”
Hắn nghĩ trong lòng.
Sau đó hắn hét lớn: “Atula. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, khi trẫm nâng chuông Đông Hoàng, ngươi hãy nhân cơ hội ra ngoài.”
“Được thưa bệ hạ, thần đã chuẩn bị xong.”
Giọng của Atula vang lên.
Vì vậy Diệp Thiên lại dùng cách như lúc nảy, cố hết sức nâng chuông Đông Hoàng lên độ cao nửa mét một lần nữa, Atula bắn ra khỏi đó và sau đó với một tiếng nổ, chuông Đông Hoàng lại rơi xuống đất, và cả thành phố rung chuyển vì nó.
“Ha ha!”
Ngay khi Atula bước ra, ông ta cười và nói: “Cánh cổng bên trong rất lớn, giống như một cánh cổng của đền thờ sừng sững ở đó, chiều rộng gần mười ki lô mét và chiều gần cao ba mươi ki lô mét, cánh cổng lớn như vậy, nếu phong ấn bị phá vỡ, đội quân hàng nghìn tỷ người của chúng ta, trong vòng một vài giờ là tất cả sẽ ra khỏi cõi Atula.”
“Đó thực sự là một tin tốt. Từ khi bước vào cõi Atula đến nay không có hôm nào hạnh phúc như hôm nay hết, có thể đoàn tụ với chủ cũ lại còn có hy vọng ra ngoài. Những ngày đen tối ở của chúng ta ở đây sắp kết thúc rồi!” Thái Úy nước mắt lưng tròng nói.
“Đúng, đúng là như thế, những ngày tháng trong đây cuối cùng cũng đến lúc kết thúc!”
Mọi người đều vô cùng vui mừng.
Diệp Thiên cũng rất vui nói: “Đi. Chúng ta hồi cung, tìm cho trẫm y sư giỏi nhất trong cõi Atula, cố gắng chữa lành vết thương của trẫm càng sớm càng tốt, thì chúng tôi có thể hy vọng rời khỏi cõi Atula và trở lại thiên đàng càng sớm càng tốt.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Nam Chiêm Bộ Châu.
Trụ sở chính của liên minh tổng bộ.
Cậu nhóc Diệp Chiến đã trở thành một chàng trai trẻ.
Vừa mới tu luyện xong một bộ công pháp. Cậu ta vác kiếm sau lưng, chạy vào một chòi nghỉ mát, trên mặt nở nụ cười nói: “Chị, Chiến Nhi đã thành thục chiêu thức thứ chín của Hư Không Thánh Kiếm Quyết rồi phải không?”
Đóa Đóa mỉm cười, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt Diệp Chiến, vừa nói: “Em trai của chị là người thông minh nhất. Chỉ trong mười hai năm, đã thành thục chiêu thức thứ chín của Hư Không Thánh Kiếm Quyết, hẳng bao lâu nữa sẽ có thể thăng lên thành Thái Ất Kim Tiên rồi!”
“Hì hì!”
Diệp Chiến cười một tiếng: “Vẫn là nhờ chị đã dạy dỗ em tốt, nếu không có chị thúc dục Diệp Chiến sẽ không đã không đạt tới trình độ tu luyện nhanh như vậy được!”
Đóa Đóa mỉm cười: “Chị vẫn chưa làm tốt, nếu bố ở đây, bố đã sớm dạy Chiến Nhi thăng lên Thái Ất Kim Tiên từ lâu rồi!”
Nói đến phụ thân, nụ cười của Diệp Chiến có chút cứng ngắc, cậu ta hỏi: “Chị, bố mất tích lâu như vậy, có trở về nữa không?”
Đóa Đóa lắc đầu: “Chị cũng không biết bố rốt cuộc đã bị đánh đến đâu, nhưng chị tin rằng chỉ cần bố còn sống, một ngày nào đó bố sẽ quay lại tìm chị em chúng ta, nên chúng ta phải sống tốt, chờ ngày bố trở về.”
“Ùm.”
Diệp Chiến gật đầu.
Cùng lúc đó, tại Lăng Tiêu Bảo Điện.
“Thái Bạch Kim Tinh, vẫn chưa có tin tức về Diệp Thiên sao?”
Ngọc Đế hỏi.
“Bẫm Ngọc Đế.” Thái Bạch Kim Tinh nói: “Đến cả minh giới cũng đã được điều tra xong, không tìm thấy dấu vết của Diệp Thiên, cũng đã phái người đến Địa Giới rộng lớn tìm kiếm nhưng tạm thời vẫn chưa tra ra được tung tích nào của Diệp Thiên.”
“Vì vậy thần cho rằng Diệp Thiên rất có thể đã đi lạc vào cõi Atula, và vì không tìm được lối ra nên hắn không bao giờ đi ra được. Cũng có thể là hắn đã mang theo cơ thể vào cõi Atula, mà trong cõi Atula đều là ác ma, bọn chúng không thể không thèm muốn cơ thân thể của hắn, có thể để hắn sớm đã bị dám ác ma đó phanh thây.”
Ngọc Đế vẻ mặt phiền muộn: “Nếu như bị phanh thây thì tốt nhất. Chứ nhỡ đâu hắn và Atula nhận ra nhau, và đang tìm lối thoát, và nếu bọn chúng tìm được lối thoát rồi mang theo từng cực binh thoát ra ngoài, thì lúc đó ngôi vị của trẫm sợ không thể ngồi vững nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!