“Đúng vậy, trước kia Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ đạt được một thỏa thuận sau khi Diệp Thiên gặp hoạn nạn là các đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không tham gia vào việc đối phó với Diệp Thiên, và các đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ sẽ không tham gia trợ giúp Diệp Thiên. Một khi các đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn liên quan đến việc đối phó với Diệp Thiên, có nghĩa là một trận chiến Phong Thần mới đã bắt đầu. Mà Khương Tử Nha chính là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu như để hắn ta đi đối phó với con gái Diệp Thiên, thì đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ cũng sẽ được phái đến lần lượt, hơn nữa đệ tử của Thông Thiên Giáo mạnh hơn so với đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, một khi cuộc chiến Phong Thần mới bắt đầu, thảm họa sẽ ập lên đầu của Thiên Giới!”
“Hừ, sợ cái gì chứ? Thông Thiên Giáo Chủ có rất ít đồ đệ, thì có gì ghê gớm. Chư tiên cùng thần phật của chúng ta cộng với đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà còn sợ không khống chế được đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn sao?”
“Ngày nay khác xưa. Trong cuộc chiến Phong Thần năm đó, nhất mạch của Tiệt Giáo có thể thất bại thảm hại. Sau cuộc chiến Phong Thần, Tiệt Giáo đã bị chèn ép đến mức khó mà phát triển, mà thế lực của Xiển Giáo lại ngày càng trải rộng đến chư thiên vạn giới, có thể nói lan tràn khắp thiên hạ, cho nên không sợ là không đánh lại nhất mạch của Tiệt Giáo. Vì vậy chúng ta cần dứt khoát, mời Khương Tử Nhà rời núi, đem quân ta đi tiêu diệt toàn đại quân của các bộ tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu!”
“Nói không chừng khi nhất mạch của Nguyên Thủy Thiên Tôn nhúng tay vào, thì nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ không dám cuốn vào cũng không chừng, dù sao thì thế lực của Thiên Đình cũng đã vững vàng, trong cuộc chiến Phong Thần lần đó, Hạo Thiên tiên đế đã đẩy lùi nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ, lần này không giống với lần trước, Thiên Đình lại có chổ dựa là nhất mạch của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nên chúng ta càng chắc chắn có thể đánh bại hoàn toàn được nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ!”
Trong đại sảnh của Lăng Tiêu Bảo Điện, các chư vị thần tiên cùng nhau nghị luận, mỗi người nói lên một ý kiến của mình.
Đánh giá sơ qua ý kiến của các vị chư tiên có thể thấy được có bảy phần là thần tiên ủng hộ việc mời Khương Tử Nha rời núi và đối phó với quân đội bộ tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu với tư cách là một chỉ huy quân sự. Chỉ hai phần là thần tiên cho rằng không nên làm như thế, vì như thế sẽ khiến cho nhất mạch của Nguyên Thủy Thiên Tôn cuốn vào chuyện này và khơi mào cho cuộc chiến Phong Thần, một thần tiên duy trì thái độ trung lập.
Nhưng sau khi nghe nói có rất nhiều đại thần ủng hộ việc mời Khương Tử Nha rời núi, hơn nữa họ đều tin tưởng rằng có thể giáng một đòn mạnh vào nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ, thì Ngọc Đế đã trở hào hứng hơn.
Nhưng đây là một chuyện rất lớn, lớn đến mức một mình Ngọc Đế không thể quyết định được.Vì vậy, ông ta liền nói: “Thái Bạch Kim Tinh, ngươi hay đi đến núi Trì Quang dựng Long trướng cho trẫm, trẫm sẽ đích thân đi đến núi Trì Quang, Tứ Ngự Ngũ Lão, đến chỗ Như Lai ở Tây Thiên bàn luận về việc cuộc chiến Phong Thần.”
Đây là vấn đề vô cùng quan trọng, phải trãi quan bàn bạc thương thảo, cân nhắc lợi hại, tính toán kỹ lưỡng. Chờ đến lúc hiệp thương xong, mới đưa ra quyết định, xem xem có bao nhiêu người đồng ý, bao nhiêu người không đồng ý, mới quyết định có cuộc chiến Phong Thần mới hay không.
Nếu như không vì chưa chắc rằng Diệp Thiên đã chết, mà sợ rằng hắn đang ngủ đông ở một nơi nào đó. Thì chớ đến khi bọn họ rời khỏi Thần Sơn, sau đó mở ra tế đàn ở Thần Sơn, tất cả binh tướng đều ra ngoài, thì đã không sợ đến việc có cuộc chiến Phong mới nổ ra.
Nhưng mấy ngày qua cao thủ đều đã trấn thủ ở trong núi sâu. Không thể rời khỏi Thần Sơn, nếu không Diệp Thiên ra ngoài, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Dù sao, bốn vị đại Bồ Tát liên thủ cũng suýt chút nữa là thua dưới tay của Diệp Thiên, vậy nên nếu không canh giữ nghiêm ngặt Thần Sơn thì không được.
Cho nên một khi một cuộc chiến Phong Thần mới nổ tra. Những người này đều phải trấn thủ ở Thần Sơn, không được tham chiến, điều này khiến cho thực lực của Thiên Đình yếu đi, nên càng phải bàn luận thật kỹ càng mới có thể đưa ra quyết định.
“Vâng, thưa Ngọc Đế. Thần sẽ đến núi Trì Quang mà Long trướng.”
Thái Bạch Kim Tinh ngay lập tức rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện và đi đến núi Trì Quang trước.
Ngày hôm sau.
Ngọc Đế cùng với Thái Bạch Kim Tinh, Tứ Đại Thiên Sư, cùng với chúng tiên đi xuống, Ngọc Đế ngồi xe rồng đến núi Trì Quang.
“Thần tham kiến Ngọc Đế.”
Tứ Ngự Ngũ Lão cùng tất cả các vị chư tiên đều hành lễ.
“Xin chào Đại Thiên Tôn.”
Như Lai và Tứ Đại Bồ Tát cũng lần lượt chào.
Là người cai trị Tam giới, tuy Ngọc Đế không mạnh nhưng địa vị của ông ta cũng được coi trọng, tuy rằng thực lực của ông ta không phải là Thiên Tôn nhưng địa vị lại tên Thiên Tôn, vì vậy, người trong phật môn quen gọi Ngọc Đế là Đại Thiên Tôn.
“Các khanh miễn lễ.”
Ngọc Đế xua tay.
“Tạ ơn Ngọc Đế.”
Chư thiên đều đứng thẳng dậy, bọn họ đều biết mục đích chuyến đi này của Ngọc Đế, Thái Bạch Kim Tinh cũng đã nói rồi. Vì vậy sự xuất hiện của Ngọc Đế không có gì đáng ngạc nhiên.
Kết quả là, mọi người đều đi theo sau Ngọc Đế và bước vào trong Long trướng.
Ngọc Đế ngồi trên ngai vàng, nhìn các vị tiên phật ngồi ở đầu hàng hai bên hỏi: “Trẫm muốn cho Khương Thượng rời núi, làm quân sư dẫn quân đi chinh phạt các bộ tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu, để cho hắn ta dẫn dắt hàng trăm nghìn tỷ thiên binh, nhân lúc Diệp Thiên vẫn chưa trở thành Đông Hoàng Thái Nhất hoàng đế đến quét sạch trăm nghìn tỷ binh của bộ tộc đang được quản lý bởi của con trai và con gái của hắn, các khanh nghĩ như thế nào?”
Ngày hôm qua, khi Thái Bạch Kim Tinh đưa người đến dựng Long tướng, ông ta đã đề cập đến vấn đề này với các vị tiên phật và thảo luận cùng bọn họ, cho nên bọn họ cũng đã quen thuộc với vấn đề này. Vì vậy khi Ngọc Đế dứt lời liền có người đứng dậy nói thẳng suy nghĩ của mình: “Thần cho rằng ý này của Ngọc Đế là khả thi, chúng ta không thể cứ mãi canh giữa ba ngọn Thần Sơn này được. Nhỡ đâu sau khi Diệp Thiên đi vào cõi Atula thì lại mang cựu binh của hắn đi ra để hợp lực với quân đội Nam Chiêm Bộ Châu đối phó với Thiên đình thì mọi chuyện sẽ ngày càng khó khăn. Dù sao những cựu binh trong cõi Atula đều là những người thiện chiến, hầu như đều là người bị đánh vào sau cuộc chiến Thần Ma, có thể nói mỗi người ở đó đều là cao thủ.”
“Nếu bây giờ chúng ta tiêu diệt quân đội bộ tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu, cho dù Diệp Thiên có mang theo đại quân ác ma ra khỏi cõi Atula, cũng không gây ra mối đe dọa lớn cho chúng ta.”
“Về phần Tiệt Giáo dính vào việc này thì không cần phải sợ. Đồ đệ của Thái Thượng Lão Quân là Độ Ách Chân Nhân và Huyền Đô Đại Pháp Sư, đều có thể kết hợp với Kim Linh Thánh Mẫu đánh bại bọn họ.”
“Cho nên thực lực của đệ tử trong nhất mạch của Thái Thượng Lão Quân cùng thực lực của đệ tử trong nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ đều không hơn không kém. Nên chúng ta không phải lo lắng về việc bọn họ sẽ nhúng tay vào, vì chúng ta có thể áp chế bọn họ, thậm chí có thể khiến họ bị thương nặng, sau đó hoàn toàn tiêu diệt nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ!”
“Thần đồng ý với những gì Câu Trần Đại Đế đã nói!” Bắc Hắc Đế nói: “Nếu không phải nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ phá rối thì Diệp Thiên và con gái hắn đã bị tiêu diệt ngay từ khi Văn Trọng bị giết. Bây giờ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền phức đến vậy. Cho nên lần này không thể chịu sự khống chế của nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ nữa, nếu không mọi chuyện sẽ càng ngày càng khó giải quyết, thậm chí hậu quả ngày càng nghiêm trọng khó đối phó!”
“Đúng!” Bắc Bạch Đế nói: “Bây giờ mọi chuyện ngày càng loạn, chúng ta không thể bị chúng dắt mũi được. Chúng ta phải trở lại vị trí chủ chốt, động thủ hay không đều phải do chúng ta quyết định, không phải do bọn chúng quyết định, nên ra tay thì cứ ra tay, không việc gì phải do dự. Cho dù nhất mạch của Thông Thiên Giáo Chủ có tham dự vào hay không, nếu tham dự vào thì họ chỉ có con đường chết!”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!