Ngay sau đó, Nam Chiêm Bộ Châu cũng đưa ra một thông báo.
Nội dung thông báo: Minh chủ Nam Chiêm Châu Bộ thực sự cảm động khi nhận được ưu ái của Ngọc Đế, dù cho trước đó có nhiều ân oán xảy ra nhưng vẫn có thể ban cho thảo dân chức quan cao với lương bổng hậu hĩnh. Nhưng thảo dân vẫn còn trẻ, chỉ vừa tròn mười sáu tuổi nên nếu đảm nhiệm chức vụ như là Nguyên soái kiêm luôn chủ quản của Lôi Bộ, sẽ khiến cho các thần tiên trong tiên ban bất mãn, có thể khiến cho Ngọc Đế trở thành trò cười sau lưng những thần tiên khác. Nên thảo dân xin từ chối chức quan cao do Ngọc Đế ban tặng, vẫn nên kế thừa sự nghiệp của bố, đảm đương vị trí minh chủ của Liên minh mười nghìn bộ tộc, giúp Ngọc Đế thống nhất Nam Chiêm Bộ Châu. Đến một ngày thảo dân có thể thống nhất Nam Chiêm Bộ Châu, sẽ nhận phong thưởng của Ngọc Đế. Cũng là đang thay mặt cho Thiên Đình cai quản vùng đất còn man rợ mà Thiên Đình vẫn chưa thể quản lý được này. Nên xin Ngọc Đế nếu thảo dân vương hóa Nam Chiêm Châu Bộ thành công, hãy phong cho thảo dân làm một Nam Chiêm Vương, để thảo dân có thể tận tâm tận lực giúp Ngọc Đế cai quản thật tốt vùng đất này, hơn nữa hàng năm cũng sẽ cống nạp lên cho Thiên Đình, tuyệt đối không phụ sự ưu ái của Ngọc Đế. Mong rằng Ngọc Đế sẽ hiểu được tấm lòng thành của thảo dân, chấp nhận quyết định này của thảo dân, thảo dân tạ chủ long ân.
Ngay sau khi thông báo được đưa ra, đã lập tức gây chấn động Nam Chiêm Bộ Châu.
“Thật hay giả vậy, Diệp minh chủ chủ yếu kiểm soát Nam Chiêm Bộ Châu và đặt Nam Chiêm Bộ Châu dưới Wanghua của Ngọc Đế?"
“Cậu bé này người không lớn, nhưng giả tâm lại rất lớn, người dân Nam Chiêm Châu Bộ của chúng ta ủng hộ cậu ta là vì cậu ta đối đầu với Thiên Đình. Thế nên đưa cậu ta trở thành minh chủ, nhưng kết quả bây giờ, cậu ta lại muốn thống nhất Nam Chiêm Bộ Châu của chúng ta, sau đó hóa vương về dưới trướng của Thiên Đình, đúng là lãng phí tình cảm của chúng ta dành cho cậu ta!”
“Không thể chống đỡ được Liên minh mười nghìn bộ tộc nữa, thì cũng không cần duy trì Liên minh này nữa, tôi sẽ gọi con trai đang tòng quân ở trong Liên minh về nhà trồng trọt không làm lính cho người như cậu ta nữa!”
“...”
Người dân Nam Chiêm Bộ Châu vô cùng phẫn nộ.
Phải biết rằng, người dân của Bộ tộc Nam Chiêm Bộ Châu, đã chiến đấu chống lại Thiên đình hàng ngàn năm qua, lòng căm thù đối với Thiên đình đã ăn sâu vào xương của họ, họ thà chết trong cuộc chiến chống lại Thiên đình còn hơn vương hóa, sống tạm bợ dưới trướng của Thiên Đình, biểu hiện này của dân chúng cũng là bình thường thôi!
Cho nên khi nhìn thấy thông báo này, họ đã trở nên vô cùng kích động.
Một ngày sau khi thông báo do Diệp Chiến, minh chủ của Liên minh mười nghìn bộ tộc ở Nam Chiêm Châu Bộ đưa ra, đã lan truyền khắp Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hóa Châu và Bắc Câu Lô Châu. Cũng giống như phản ứng của người dân của những bộ tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu, người dân của Tam Đại bộ châu cũng đều đã biết được tin tức này.
Vì thế cũng đã có nhiều cuộc thảo luận lớn xảy ra ở Tam Đại châu bộ.
“Có thật không vậy, con trai của Diệp Thiên muốn vì Thiên Đình mà vương hóa Nam Chiêm Bộ Châu sao, điều này đã gây ra sự phản kháng mạnh mẽ của người dân ở Nam Chiêm Bộ Châu, thậm chí còn gây ra bạo loạn, bọn họ đều yêu cầu người thân đang trong quân ngũ trở về làm nông sao?”
“Là thật đó, tôi có một người họ hàng từ Nam Chiêm Bộ Châu trở về. Chính mặt anh ta nhìn thấy người dân ở đó phản ứng rất mạnh mẽ, bọn họ đều đang mắng con trai của Diệp Thiên là Diệp Chiến ở khắp mọi nơi, vô cùng dữ tợn và quyết liệt. Xem ra Diệp Chiến thật sự thuần phục Thiên Đình rồi, nếu là giả, thì không thể giả đến mức độ đó được.”
“Theo tôi thấy, cách làm của Diệp Chiến là vô cùng sáng suốt, cậu ta chỉ mới có mười mấy tuổi, trở thành Nguyên soái thống lĩnh thiên binh thiên mã chắc chắn sẽ khiến nhiều vị tiên trong tiên ban bất mãn, có khi bị xử lý lúc nào cũng không biết. Ở Nam Chiên Châu Bộ trợ giúp Ngọc Đế vương hóa Nam Chiêm Châu Bộ là việc không tồi, nếu vương hóa thành công, thì đã lập được công lớn rồi.”
“Diệp Chiến không dám giở trò với Thiên Đình đâu, vì nếu không có bố của mình cậu ta thậm chí không thể ngồi vào vị trí minh chủ của mười vạn bộ tộc. Nếu cậu ta dám cùng tranh đoạt với Thiên Đình, chỉ có chết mà thôi.”
“...”
Hầu hết mọi người ở tất cả các bộ châu đều cảm thấy rằng Diệp Chiến thực sự muốn lấy lòng Thiên Đình. Chỉ có một số người nghĩ rằng phải có sự tình gì trong chuyện này.
Chẳng mấy chốc, tin tức đã đến Thiên Đình.
Núi Trì Quang, trong long trướng.
“Thái Công, người nghĩ sao về chuyện này?” Ngọc Đế hỏi bởi vì tạm thời không để người trong thiên hạ biết Khương Tử Nha là quân sư của Thiên Đình, nên không thể đường đường đường chính chính đưa Khương Tử Nha lên Thiên Đình, nếu như thế sẽ dẫn đến nhiều đồn đại không hay.
Khương Tử Nha nói: “Có vẻ như có một cao nhân đứng sau chỉ điểm cho Diệp Chiến. Điều này đang chơi đùa với lòng dân, khiến cho chúng ta không có lý do gì để chúng ta tấn công Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu bây giờ chúng ta đưa quân đến Nam Chiêm Châu Bộ, thì mũi dùi dư luận sẽ hướng sang chúng ta.”
“Ai là quân sư đứng sau chỉ điểm cho cậu ta?” Câu Trần Đại Đế hỏi.
Khương Tử Nha vuốt râu nói: “Chẳng phải Thân Công Báo đã chạy trốn sao? Ngoài ông ta ra thì còn ai nữa chứ?”
“Con mẹ nó. Sớm biết như thế khi đi đối phó với Thân Công Báo, tôi trực tiếp chặt cái đầu chó của ông ta cho rồi!” Câu Trần Đại Đế tức giận nói.
Ngọc Đế nói: “Vậy ta phải làm gì tiếp theo bây giờ?”
“Không còn cách nào khác.” Khương Tử Nha ôn tồn nói: “Trước tiên phát đi thông báo cho thiên hạ biết rằng Thiên Đình đồng ý cho Diệp Chiến vương hóa Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu vương hóa thành công, cậu ta sẽ được phong là Nam Chiêm Vương, nếu vương hóa thất bại, Thiên Đình sẽ phái quân tới trợ giúp bọn họ.”
“Xem bọn họ làm sao đối phó với cục diện hỗn loạn ở Bộ tộc Nam Chiêm Bộ Châu lúc này. Nếu họ gửi quân đến đàn áp, thì họ sẽ làm đi lòng tin yêu của các bộ tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu. Nếu nói với người dân rằng chỉ là đang đối phó với Thiên đình, vậy thì chúng ta có thể lấy đó làm lý do tuyên chiến với cậu ta.”
“Tóm lại, trước hết phải bình tĩnh xem diễn biến thế nào.”
Sau khi thông báo của Thiên Đình được ban ra, dân chúng ở Nam Chiêm Bộ Châu càng làm loạn hơn.
“Thân Công Báo, ngươi đưa ra chủ ý gì mà khiến cho cục diện của Nam Chiêm Bộ Châu náo loạn lên hết cả rồi, có thật là ngươi đang giúp minh chủ hay không? Ta thấy dường như ngươi đan hại minh chủ!”
Triệu Công Minh tính tình ngay thẳng, nóng nảy, bất mãn hướng về phía Thân Công Báo nói.
“Sư huynh, trước hết đừng quá kích động.” Thân Công Báo nói: “Mọi người cứ việc đi bày thêm nhiều trận để chống lại Thiên Đình đi, người dân muốn làm loạn thì cứ để cho bọn họ làm loạn, không thể chống đỡ được con sống lớn này thì chỉ cần ổn định đại quân lại là được, chờ đến lúc náo loạn đến mức không thể nào xoay xở được nữa, chúng ta sẽ tung ra một khổ nhục kế, không chỉ có thể khiến người dân trấn tĩnh lại, còn có thể thu một số lượng lớn binh mã.”
“Tóm lại, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ta. Mọi người không phải lo lắng quá. Cứ việc đi bày binh bố trận thật tốt, ở đây đã có ta vì minh chủ lo liệu.”
Thấy ông ta khẳng định như vậy, mọi người điều nửa tin nửa ngờ, cùng đợi xem khổ nhục kế mà Thân Công Báo nói rốt cuộc là gì.
Cõi Atula.
Điện Tula.
“Bệ hạ, ngươi thấy thế nào, có phải tốt hơn rồi không?”
Atula đưa theo Thái Sư Thái Úy vào tẩm cung của Diệp Thiên để thăm hỏi tình hình vết thương của hắn.
Diệp Thiên nở nụ cười: “Sau khi được Kinh thái y trị liệu, vết thương đã hồi phục khá tốt, nhưng vẫn cần thêm chút thời gian nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Atula và Thái Sư Thái Úy mỉm cười.
Diệp Thiên xuống giường, đặt ở trên long ỷ, hỏi: “Ba vị đến đây gặp trẫm là có chuyện gì?”
“À… vâng.”
Cả ba cùng mỉm cười gật đầu.