Ngay khi Thân Công Báo thốt ra những lời này, Kim Nhĩ Hãn đột nhiên bùng nổ: “Ngươi ngậm máu phun người, ta là một người đứng đắn, thực sự yêu quý Nam Chiêm Bộ Châu này, từ khi nào lại trở thành tay sai của Thiên Đình? Ngươi tốt nhất đừng giở trò ly gián bọn ta, nghĩa quân của bọn ta từ trên xuống dưới một lòng, tuyệt đối sẽ không bị trò khích tướng của ngươi làm cho lung lay!”
“Đúng! Bọn ta không tin rằng thủ lĩnh của bọn ta là tay sai của Thiên Đình!”
Những thống lĩnh của nghĩa quân và những binh lính đáp lại bằng một giọng điệu kiên định.
Thân Công Báo cười, nói: “Người ta nói rằng, vẽ hổ thì khó vẽ xương. Biết người biết mặt, không biết lòng. Kim Nhĩ Hãn đúng là người quê ở Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng vì lợi ích cho bản thân, ông ta cũng đã đánh mất đi lương tâm của mình.”
“Ngay từ đầu, khi ông ta giương cao ngọn cờ chính nghĩa chống lại lực lượng quân Liên minh, lúc đó ông ta thật lòng muốn bảo vệ chính nghĩa. Khi ta nhìn thấy ông ta trên đường phố thì vô cùng khâm phục ông ta và muốn đầu quân cho nghĩa quân để phục vụ ông ta.”
“Nhưng con người thì ai cũng có dã tâm, quy mô của nghĩa quân ngày càng lớn hơn. Kim Nhĩ Hãn đã hợp nhất nghĩa quân từ nhiều nơi và trở thành thủ lĩnh của nghĩa quân. Ông ta đã loại bỏ những người bất đồng chính kiến với mình, xử lý một số thủ lĩnh của nghĩa quân của nghĩa quân khác, và cuối cùng đã thành tổng thủ lĩnh.”
“Rồi sau đó, ngày càng có nhiều người gia nhập vào nghĩa quân, thấy quân Liên minh không trấn áp hay đàn áp được họ, Thiên Đình bắt đầu nghi ngờ rằng Liên minh của chúng ta đã nói dối, đang lợi dụng sự tức giận của dân chúng để chiêu mộ quân đội và sau đó chiêu mộ nghĩa quân để củng cố sức mạnh của các Liên minh. Vì vậy, bọn họ bắt đầu mua chuộc Kim Nhĩ Hãn, để Kim Nhĩ Hãn phục vụ cho Thiên Đình, đến lúc đó sẽ cấp cho ông ta một chức quan lớn.”
“Bởi vì trước đây, trong Liên minh của chúng ta có kẻ phản bội, đưa tin chúng ta đang đóng kịch lên Thiên Đình. Sau khi kẻ phản bội bị chúng ta bắt giữ, Thiên Đình không thể ngồi yên, biết rằng chúng ta sẽ nhanh chóng ra tay chống lại Kim Nhĩ Hãn kết hợp nghĩa quân và quân Liên minh. Nên đã vội tập tập hợp quân đội, lấy cớ là xuống phía nam để tiêu diệt nghĩa quân, khiến cho nghĩa quân hoảng sợ. Và Kim Nhĩ Hãn sẽ có lý do để đưa nghĩa quân tấn công quân Liên minh trước. Nếu không trong tình thế không có gì gấp gáp, lại lấy năm mươi nghìn tỷ quân đánh với một trăm nghìn tỷ quân, trong số các ngươi ai muốn làm chuyện nguy hiểm như thế?”
“Điều này…”
Các thống lĩnh của nghĩa quân lần lượt nhìn nhau.
Không thể không thừa nhận, nếu không có tin Thiên Đình sẽ gửi một đội quân lớn xuống phía nam, giúp quân Liên minh tiêu diệt nghĩa quân, họ chắc chắn sẽ xuất chinh. Dù sao thì, khả năng chiến thắng ở mức năm mươi nghìn tỷ đấu với một trăm nghìn tỷ là rất nhỏ. Hơn nữa, lực lượng quân Liên minh chưa ra tay với nghĩa quân của bọn họ, họ hoàn toàn có thể chờ đến khi nghĩa quân lớn mạnh thực sự mới ra tay.
“Ngươi, ngươi,...”
Kim Nhĩ Hãn lo lắng đỏ bừng mặt, hét lên với các thống lĩnh của nghĩa quân: “Ta trong sạch, ta không có cấu kết với Thiên Đình, các ngươi đừng bị lời nói một phía của Thân Công Báo lừa!”
Thân Công Báo hét lên: “Mang kẻ phản bội lên!”
Chẳng bao lâu, có một thống lĩnh của quân đội Liên minh mười vạn bộ tộc được trói đem lên.
“Hả, đây không phải là Ân Hoành, thủ lĩnh bộ tộc Lang Sơn sao?”
Nhiều người trong quân đội khởi đã nhận ra người đàn ông đang bị trói này.
“Nói đi, tại sao lại phản bội quân Liên minh!” Thân Công Báo hét lên.
Ân Hoành nói: “Sáu tháng trước, có người đến phủ của ta và nói rằng ông ta là tay chân của Ngọc Đế. Ông ta đã đưa cho tôi một pháp bảo cấp một Thiên Thánh Ngũ Giai. Muốn ta điều tra xem, tại sao quân Liên minh lại không trấn áp nghĩa quân, Liên minh rốt cuộc là có âm mưu gì, nếu điều tra ra, ông ta sẽ cho ta một pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai khác, hơn nữa cũng sẽ để lại cho ta một vị trí trong tiên ban.”
“Ta không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, vì vậy ta đã đồng ý đi điều tra. Khi tôi phát hiện ra rằng lực lượng quân Liên minh muốn lợi dụng sự tức giận của quần chúng và dựa vào nghĩa quân để chiêu mộ quân đội mà không cần giấu diếm thiên hạ. Rồi chờ đến lúc quy mô của nghĩa quân phát triển đến mức độ nhất định, sẽ ngả bài với nghĩa quân, nói cho nghĩa quân biết là quân Liên minh không hề đầu hàng với Thiên Đình, đến lúc đó hai bên sẽ liên thủ xuất binh đi tấn công Thiên Đình.”
“Khi ta nói cho thuộc hạ của Ngọc Đế những gì ta đã phát hiện ra. Ông ta khen ta làm việc tốt. Ông ta còn muốn mua thủ lĩnh của nghĩa quân, để cho nghĩa quân phát triển đến một quy mô nhất định, sau đó tiến hành cuộc chiến chống lại quân Liên minh, khiến cho kế hoạch đó bị phá sản gây ra tổn thất nặng nề cho cả hai bên, và Thiên Đình sẽ lợi dụng dịp đó, vào tiêu diệt các thế lực ở Nam Chiêm Bộ Châu.”
“Mấy ngày trước, khi ta đang chơi với hai pháp bảo của Thiên Thánh Ngũ Giai thì bị người khác tố cáo, sau đó bị minh chủ bắt giữ, nên ta đã khai ra hết sự thật. Quân sư yêu cầu ta phải thông báo cho tên thuộc hạ của Ngọc Đế kia rằng: Nói là toàn bộ tin tức đều đã bị bại lộ, tên thuộc hạ đó liền ngay lập tức báo với Thiên Đình. Nên mới có tin truyền đến là Thiên Đình đang gấp rút chuẩn bị đưa quân xuống phía nam để tiêu diệt nghĩa quân. Sau đó Kim Nhĩ Hãn nhân cơ hội này mang nghĩa quân của ông ta tấn công quân Liên minh. Bây giờ, chắc chắn rằng Kim Nhĩ Hãn, cũng như ta đã bị Thiên Đình mua chuộc.”
Ngay khi Ân Hoành nói những lời này, các thống lĩnh và binh lính của nghĩa quân đều nổ tung, đều lần lượt chĩa mũi giáo vào Kim Nhĩ Hãn.
Kim Nhĩ Hãn hoảng sợ vội vàng giải thích: “Ta thực sự chưa bị mua chuộc, ta thực sự chưa bị mua chuộc, các ngươi nhất định phải tin ta, đừng để bị quân Liên minh lừa!”
Thân Công Báo cười lạnh nói: “Nếu không phải bị Thiên Đình mua chuộc, tại sao lại mang theo theo nhiều nghĩa quân đến chỗ chết như vậy? Nếu không bị Thiên Đình thu mua chuộc, ngươi lấy đâu ra dũng khí ở đứng trước mặt minh chủ của quân đội Liên minh mà dám hạ lệnh khiêu chiến với chúng ta. Ngươi không biết rằng trong tay chúng ta có rất nhiều đệ tử của Tiệt Giáo, có thể một mình chấp mấy chục nghìn tỷ quân của các ngươi sao?”
“Rõ ràng là ngươi biết nếu đánh sẽ không giành được chiến thắng lợi, nhưng người cũng không tiếc tính mạng của bao nhiêu nghĩa quân dưới kia, như thế chẳng phải là đang cố ý sao?”
“Có phải ngươi muốn làm tiêu hao lực lượng của quân Liên minh và nghĩa quân không, nghĩ bản thân có thể chạy trốn cùng gian tế của Thiên Đình, lên Thiên Đình làm đại quan đúng không?”
Kim Nhĩ Hãn tức đến hộc máu, chửi rủa: “Ngươi đang hãm hại ta, tên chó nhà ngươi đang hãm hại ta, người đâu, bắt chết con chó đó cho ta!”
Không ai ra tay.
Thân Công Báo cười nói: “Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, các sư huynh sư tỷ, đưa Kim Nhĩ Hãn và các gián điệp của Thiên Đình lên đây cho ta, đưa ra chứng cứ xem bọn chúng có dám ngụy biện nữa không!”
Khi những lời này vừa rơi xuống, Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu và Triệu Công Minh, và những người đã tiến vào quân địch, tất cả bắt đầu trói bốn anh em nhà Chu và Kim Nhĩ Hãn lại.
“Các ngươi, các ngươi…”
Bốn anh em nhà họ Chu và Kim Nhĩ Sơn không thể thoát ra, nhìn ba đệ tử hàng đầu của Tiệt Giáo thì vẻ mặt kinh hãi.
“Chính bốn người các ngươi, đã giật dây Kim Nhĩ Hãn xuất quân, là gián điệp do Thiên Đình phái tới, đúng không?” Kim Linh Thánh Mẫu cười lạnh nói.
Bốn anh em nhà Chu lắc đầu, Chu Minh cười nói: “Các ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta là người của Nam Chiêm Bộ Châu, không phải gián điệp của Thiên Đình. Bây giờ bọn ta đã biết quân Liên minh chưa đầu hàng Thiên Đình, bọn ta sẽ không tấn công nữa, sẵn sàng tham gia lực lượng quân Liên minh, xin hãy tha cho bọn ta, bọn ta đã sai rồi!”
Hắn ta muốn tìm cơ hội trốn thoát.
Kim Linh Thánh Mẫu trực tiếp cười lớn mở thương khố mà hắn ta mang theo bên người.
Loại này thuộc cảnh giới Kim Tiên, nên cũng không dùng bất kỳ không gian nào khác, có một thương khố bên người mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được.
Khi thương khố mà Chu Minh mang theo được mở ra, rất nhiều thứ rơi ra ngoài. Có những kho báu bằng vàng và bạc, cũng như lệnh bài chứng minh thân phận của họ.
Khi lệnh bài chứng minh thân phận lộ ra, mọi người đều biết hắn ta là thuộc hạ của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế.
Ba thương khó của ba người khác cũng bị mở ra, cũng có lệnh bài chứng minh thân phận rơi ra, tất cả đều là thuộc hạ của Trường Sinh hoàng đế.
Bây giờ nghĩa quân đều bùng nổ.
“Thì ra bọn chúng thật sự là gián điệp của Thiên Đình!”
“Có lệnh bài thân phận làm chứng, không thể là giả!”
“Trên người bọn họ còn có rất nhiều đồ từ Thiên Đình, nhất định là người của Thiên Đình, không còn nghi ngờ gì nữa, thủ lĩnh chắc chắn là cùng một ruột với bọn chúng, có thể thấy thủ lĩnh đúng là đã thông đồng với địch thật rồi!”
Sắc mặt của Kim Nhĩ Hãn đã tái mét, vì ông ta biết rằng mình không thể rửa sạch tội danh này nữa.
“Kim Nhĩ Hãn, ngươi còn muốn nói gì nữa?” Thân Công Báo hét lên.
Kim Nhĩ Hãn muốn khóc không ra nước mắt: “Oan quá, thực sự oan cho ta quá!”
“Hừ!” Thân Công Báo hừ lạnh và hét lớn: “Công Minh sư huynh, chém chết tên cẩu tặc Kim Nhĩ Hãn này!
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!