“Điều này...”
Tuy nhiên, khi nhìn thấy thủ lĩnh của nghĩa quân, Kim Nhĩ Hãn, bị chém chết, thậm chí linh hồn cũng bị nghiền nát, tất cả các thủ lĩnh của nghĩa quân nhìn nhau và không khỏi cảm thấy lạnh sau lưng, và sợ hãi, sự hèn nhát nổi lên trong lòng họ.
Họ rất sợ, liệu Triệu Công Minh có chém họ không.
“Giết hay lắm!” “Giết hay lắm!” “Giết hay lắm!”
Ba mươi nghìn tỷ nghĩa quân đã giơ tay lên và hét lên.
Thủ lĩnh là tay sai của Thiên Đình, bất chấp tính mạng của họ, kéo họ chiến đấu với quân Liên minh để cho hai bên chém giết lẫn nhau, bay giờ âm mưu bị nhìn thấu, bị đem ra hành quyết, việc này khiến cho nghĩa quân thỏa mãn vô cùng.
“Quân sư, sao ngươi lại giết ông ta mà không cho ông ta cơ hội để thay đổi?” Diệp Chiến bức xúc nói.
Cậu ta không biết Kim Nhĩ Hãn có phải tay sai của Thiên Đình hay không, nhưng cậu ta tướng lĩnh Ân Hoành phe quân Liên minh không phải là kẻ phản bội, là Thân Công Báo đã kêu anh ta diễn như thế. Mục đích là để cho lực lượng nghĩa quân biết, quân Liên minh không bao giờ cúi đầu trước Thiên Đình. Đồng thời hãm hại Kim Nhĩ Hãn, để cho nghĩa quân tin rằng Kim Nhĩ Hãn là một tay sai của tòa án Thiên Đình.
Cứ như thế, nghĩa quân sẽ không những không gây chiến với Liên minh, cũng không đổ lỗi cho Liên minh đã hành quyết thủ lĩnh của mình, mà còn chấp nhận gia nhập quân Liên minh, cùng Liên minh chiến đấu chống lại Thiên Đình.
Không thể không nói thủ đoạn này của Thân Công Báo thật sự quá nham hiểm. Nhưng hiệu quả thực sự rất tốt, có thể khiến cho toàn bộ nghĩa quân hô vang “Giết hay lắm!” thì đã thấy chiêu này của thân công báo thành công như thế nào rồi.
Tuy nhiên, Kim Nhĩ Hãn đã chết một cách oan khuất, nên cậu ta cảm thấy như thế là quá tàn nhẫn với Kim Nhĩ Hãn.
Có thể giữ Kim Nhĩ Hãn phong cho ông ta làm một Đại thống lĩnh và để ông ta tham gia cùng Liên minh. Dù gì thì Kim Nhĩ Hãn cũng là một người có thực lực đã tốn bao nhiêu công lao để tập hợp nhiều nghĩa quân như thế, nên giết đi vô cùng đáng tiếc.
Thân Công Báo cười xót xa và nhẹ nhàng nói: “Chủ công, người còn trẻ, nên vẫn chưa nhìn thấu được vấn đề này, nếu ta không giết Kim Nhĩ Hãn, tên này sẽ tiếp tục kêu oan, điều đó sẽ khiến nghĩa quân nghi ngờ chúng ta, khi đó sẽ sinh ra tâm lý phòng bị chúng ta, do thể sẽ khó mà cùng lực lượng quân Liên minh hòa hợp như nước được.”
“Mà khi chúng ta chém đầu Kim Nhĩ Hãn với lý do ông ta là tay sai của Thiên Đình thì nghĩa quân sẽ không trách chúng ta, mà hơn nữa còn biết ơn chúng ta, cứ như thế nghĩa quân và chúng ta sẽ trở thành người một nhà,việc hợp nhất cũng tránh được nhiều rắc rối hơn.”
“Nói tóm lại, việc lấy mạng của Kim Nhĩ Hãn để đổi lấy sự đoàn kết của nghĩa quân và Liên minh là điều vô cùng đáng giá. Hơn nữa còn có thể dội cho Thiên Đình một gáo nước bẩn, lôi kéo dư luận nhắm vào Thiên Đình. Nói ngắn gọn, điều đó rất có lợi cho chúng ta, vì vậy chúa công không cần cảm thấy thương hại cho cái chết của Kim Nhĩ Hãn, cùng lắm là sau khi thành công lật đổ Thiên Đình, sẽ cho ông ta một vị trí trong bản Phong Thần là được rồi.”
“Trong việc dùng binh không có đúng sai, chỉ có ưu điểm và nhược điểm, cũng không có chính tà, chỉ có lợi và hại, quân sư làm như thế cũng để lợi nhiều hơn hại, không cần quan tâm đó là đúng hay sai.” Đóa Đóa nói.
Trải qua nhiều chuyện lớn, cô cũng đã nhìn thấu rất nhiều điều, trái tim cũng cứng hơn rất nhiều, có đôi khi không đẩy người khác vào chỗ chết, thì người chết chính là bản thân mình. Đây là sự thật cô đã nhận ra bằng những bài học xương máu.
“Được.”
Diệp Chiến gật đầu, trong lòng cũng yên tâm.
Lúc này, Thân Công Báo đã hét lên với quân đội nghĩa quân: “Minh chủ nhân đức, sẽ không lỗi lầm của Kim Nhĩ Hãn mà trách tội mọi người, cũng như không điều tra thêm xem trong số các ngươi có ai là kẻ tay sai nào không. Nếu có, ta hy vọng kẻ đó có thể hối cải, làm người tốt, cùng Liên minh bảo vệ quê hương của chúng ta.”
“Đồng thời, chúng ta sẽ dùng bốn tên gián điệp của Thiên Đình này để liệt kê tội ác của Thiên Đình với thiên hạ, cho thiên hạ biết bộ mặt xấu xa của Thiên Đình, rồi giương cao ngọn cờ phản đối Thiên Đình. Đứng về phe đối lập của Thiên Đình, không để cho họ vương hóa quê hương chúng ta, nếu họ dám dám dẫn quân đánh chúng ta, chúng ta sẽ khiến bọn họ không còn đường về!”
Những lời này vừa được nói ra đã làm chó chí khí của nghĩa quân sôi sục.
“Nếu Kim Nhĩ Hãn là tay sai của Thiên Đình còn minh chủ của quân đội Liên minh đứng về phe đối lập với Thiên Đình thì chúng ta cần gì làm nghĩa quân nữa, phải gia nhập vào Lực lượng quân Liên minh để chiến đấu chống lại Thiên Đình cùng nhau thôi!”
“Nói rất đúng, xem ra trước kia chúng ta đều hiểu lầm minh chủ và Liên minh rồi.”
“Chính lực lượng quân Liên minh đã nhìn thấu được âm mưu của Kim Nhĩ Hãn và Thiên Đình, nên đã ngăn cản chúng ta xung đột với lực lượng quân Liên minh, tránh được việc nhiều người phải đổ máu. Liên minh là con đường đúng đắn, phải gia nhập lực lượng quân Liên minh!”
Ngay sau đó, nhóm nghĩa quân bắt đầu hô khẩu hiệu.
“Chúng tôi muốn gia nhập lực lượng quân Liên minh và chiến đấu chống lại Thiên Đình!”
“Chúng tôi muốn gia nhập lực lượng quân Liên minh và chiến đấu chống lại Thiên Đình!”
“Chúng tôi muốn gia nhập lực lượng quân Liên minh và chiến đấu chống lại Thiên Đình!”
Ngay cả thống lĩnh của nghĩa quân cũng lần lượt xuống ngựa và quỳ xuống nói:
“Minh chủ, chúng ta có mắt như mù, bị Kim Nhĩ Hãn lừa gạt, cũng may là minh chủ đã vạch trần bộ mặt đạo đức giả của Kim Nhĩ Hãn. Nếu minh chủ không ghét bỏ, từ hôm nay trở đi, chúng ta là người của Liên minh, chúng ta nguyện ý phục vụ minh chủ cho đến chết!”
“Tốt lắm!”
Diệp Chiến vui mừng khôn xiết nói: “Chư vị thống lĩnh đứng lên, bổn minh có được mọi người tương trợ sẽ như là hổ thêm cánh, tỷ lệ chiến thắng Thiên Đình ít nhất có thể tăng lên vài phần trăm!”
“Đa tạ minh chủ!”
Trận chiến đã được giải quyết, nghĩa quân đã được hợp nhất thành công với lực lượng quân Liên minh, và một trăm nghìn tỷ quân Liên minh nay đã tăng lên hơn một trăm sáu mươi nghìn tỷ. Sự hỗn loạn ở Nam Chiêm Bộ Châu, kéo dài hơn hai năm, cũng đã lắng xuống.
Thành Quảng Minh, trụ sở chính của Liên minh tổng bộ.
Chợ.
Các thuộc hạ của Trường Sinh Đại Đế, Chu Quang, Chu Minh, Chu Chánh, Chu Đại đều bị treo trên cột cờ, trên người treo lệnh bài chứng minh thân phận của mình, những thứ rơi ra trong thương khố đều chất thành đống dưới chân.
Tùng tùng tùng!
Triệu Công Minh đang gõ chiêng hét lớn: “Ai đi qua đi lại, thì đến đây nhìn một cái, bốn tên gián điệp của Thiên Đình đã bị bắt, chúng đều là thuộc hạ của Trường Sinh Đại Đế. Nhận lệnh của Thiên Đình đến để mua chuộc tên thủ lĩnh nghĩa quân, Kim Nhĩ Hãn. Giật dây ông ta dẫn đầu năm mươi nghìn tỷ nghĩa quân tham chiến với quân Liên minh, họ đã bị Liên minh của chúng tôi bắt giữ sau khi bị nhìn thấu âm mưu. Bây giờ nghĩa quân đã gia nhập quân Liên minh và tránh được một trận quyết chiến, tình hình cụ thể thế nào thì mới xem nội dung thông báo!”
Nhiều người đã bị thu hút, liền vây lại xem bốn tên gian tế này của Thiên Đình, bọn họ cũng đã biết được toàn bộ sự việc qua thông báo, người xem đều tức giận đến nổ tung.
“Thì ra là Thiên Đình muốn để cho nghĩa quân và quân Liên minh đánh lẫn nhau, bởi vì không thâm nhập được vào quân Liên minh, nên bọn họ phái gián điệp xâm nhập nghĩa quân, xúi giục nghĩa quân xuất binh đánh quân Liên minh, khi cả hai cùng thua, Thiên Đình sẽ đưa quân xuống phía nam kiểm soát hoàn toàn Nam Chiêm Bộ Châu chúng ta!”
“Đúng là quá nham hiểm, hành động của Thiên Đình quá quỷ quyệt. Lực lượng quân Liên minh đã đầu hàng bọn chúng, vì việc này, còn bị dân chúng ở Nam Chiêm Bộ Châu chúng ta chửi rủa và chỉ trích, thế mà Thiên Đình còn chưa hài lòng đã đâm một nhát dao họ, đúng là điên rồ!”
“Xem ra, sự nham hiểm của Thiên Đình đã khiến minh chủ quân của Liên minh, Diệp Chiến, chết tâm. Cậu ta đã vạch trần tội ác của Thiên Đình thế này thì đây là biểu hiện của việc sẽ đứng về phía đối lập với Thiên Đình!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!