Sau một thời gian thảo luận với nhau, mọi người nhất trí với chiến thuật du kích của Thân Công Báo.
Dù sao thì, bất luận là đại quân có quy mô như thế nào, thì đều quan trọng vẫn nằm ở lực chiến của các tướng lĩnh. Lực chiến bên Liên minh không bằng Thiên Đình, chỉ có thể dựa vào chiến thuật này để tiêu hao binh lực của đối phương, và dựa vào thời gian để tiêu hao binh lực của đối phương, sau đó đạt được chiến thắng cuối cùng.
Hơn nữa, Nam Chiêm Bộ Châu vẫn là lãnh thổ của họ, họ còn có hơn hàng chục nghìn tỷ dân chúng. sự phẫn nộ của hàng trăm triệu dân này đã khơi dậy, cũng có thể tiêu diệt không ít thiên binh và thiên tướng.
Vì vậy, chỉ cần kiên định, làm đâu chắc đó, sử dụng thời gian và chiến thuật để chống lại đối phương, sẽ không sợ bị đánh bại.
Năm ngày sau.
Sau một cuộc hành trình dài, Hạo Thiên dẫn đầu một đội quân hai trăm nghìn tỷ quân đã đến vùng biển phía bắc của Nam Chiêm Bộ Châu.
“Báo cáo!”
Do thám báo cáo lại: “Đại soái, phía trước hai mươi nghìn km là Nam Chiêm Bộ Châu. Không thấy bất cứ kẻ thù nào ở bờ biển phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu.”
Hạo Thiên nói: “Do tham thêm một lần nữa.”
“Vâng!”
Người do thám rời đi.
Hạo Thiên nhìn về phía Khương Tử Nha: “Quân sư, người nghĩ như thế nào?”
Khương Tử Nha nói: “Thân Công Báo có tài năng quân sự, thông qua sự so sánh giữa hai bên, ông ta biết quy mô quân đội ở Nam Chiêm Bộ Châu và sức chiến đấu của các tướng lĩnh, không thể bằng Thiên Đình Vương chỉ giả của chúng ta, vì vậy ông ta không dám bắt đầu một trận chiến trực diện với chúng ta.”
“Cho nên ta nghĩ do thám sẽ không dò ra đại quân của bọn họ ở bờ biển phía bắc, nhưng nếu người do thám đi xa hơn về phía nam, sẽ bị giết.”
“Nếu ta đoán không nhầm, chắc hẳn họ đã triển khai nhiều trận pháp lớn ở khắp mọi nơi trong Nam Chiêm Bộ Châu, đang chờ chúng ta sa vào trận pháp. Đó là lý do tại sao họ không muốn kéo quân đến chiến với chúng ta, mà sử dụng trận pháp đã triển khai từ trước để tiêu hao quân đội của chúng ta.”
Nghe đến đây, Câu Trần Đại Đế luống cuống: “Nếu như thế phải thật thận trọng, lần trước khi mạt tướng dẫn binh tấn công quân Nam Chiêm Bộ Châu, đã từng nếm mùi của những trận pháp đó, bị mắc kẹt trong trận pháp một thời gian dài, đại quân tổn thất nghiêm trọng, nên chúng ta không thể coi thường điều này được đâu.”
Chuyện bị mắc kẹt trong trận pháp đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng ông ta.
Các đệ tử của Tiệt Giáo đều là những cao thủ giỏi bày binh bố trận, trong trận chiến Phong Thần lần trước, có thể nói Tiệt Giáo đã bày ra rất nhiều đại trận, chẳng hạn như Chín khúc Hoàng Hà trận, Thập Tuyệt Trận, Tru Tiên Trận, Vạn Tiên Trận,v.v...Tất cả chúng đều là những trận pháp lớn rất đáng sợ, đã mang lại tổn thất rất lớn cho Xiển Giáo năm đó, trong số đó Tru Tiên Trận là đặc biệt đáng sợ, bốn thành liên thủ mới có thể phá vỡ được nó.
Vì vậy, Câu Trần Đại Đế hoảng hốt là đúng, lần trước khi Diệp Thiên bày trận, trong trận còn không có cao thủ ngồi trận, mà đã khiến ông ta bị tổn hại nhiều như vậy, lần này rất nhiều cao thủ của Tiệt Giáo đã đến cố thủ ở Nam Chiêm Bộ Châu Bặc Châu. Trong hai năm, chắc chắn bọn họ đã bày ra rất nhiều trận pháp lớn, trường hợp đi lạc vào trận pháp, nếu có có cao thủ bên trong đó thì bất kể là Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Triệu Công Minh, Tam Tiêu Nương Nương, Quy Linh Thánh Mẫu, hay là Vô Đương Thánh Mẫu, thì đều có thể lấy mạng của ông ta.
Phải biết là nếu Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu và Triệu Công Minh không có ở trong trận pháp thì cũng đã khiến Câu Trần Đại Đế bị thương không nhẹ rồi, nếu có trong trận pháp thì họ có thể giết ông ta dễ dàng như mổ gà lấy trứng.
“Trấn Đông Đại Thống Lĩnh đừng quá hoảng sợ, trên tay Độ Ách Chân Nhân có vòng Kim Cang của Thái Thượng Lão Quân, chiếc vòng Kim Cang này có thể hấp thụ tất các pháp bảo thần binh, tất cả đồ tạo tác bằng kim loại, mà bày trận thì không thể thiếu đồ bằng kim loại. Không có trận pháp nào mà không dùng những thứ này, cho nên có thể dùng vòng Kim Cang để mở đường, phát hết mấy trận pháp!”Khương Tử Nha nói.
Ngay khi những lời này được nói ra, Câu Trần Đại Đế và những người khác ngay lập tức trở nên vui mừng.
“Đúng. Có vòng Kim Cang mở đường, thu hết mọi thứ, đại quân đi theo phía sau, trận pháp sẽ trực tiếp bị phá hủy. Có đại quân xuất hiện thì cứ trực tiếp xuất chiến, không sợ lạc vào trận pháp nữa!” Câu Trần Đại Đế nói.
“Đúng.”
Hạo Thiên gật đầu, và nói: “Vậy thì quân sư cứ sắp xếp việc triển khai hành động tiếp theo.”
Khương Tử Nha lập tức bố trí việc triển khai: “Tử Vi Đại Đế, Trấn Bắc Đại Thống Lĩnh, dẫn đầu đội quân ba mươi nghìn tỷ quân đi mở đường, Độ Ách Chân Nhân và Huyền Đô Đại Pháp Sư đi theo bảo vệ ông ta, mở đường bằng vòng Kim Cang, khi nào cần có thể liên lạc với trung quân bất cứ lúc nào, nếu có bất kỳ tình huống nào hãy báo cáo ngay lập tức.”
Tử Vi Đại Đế có chút quan hệ với Diệp Thiên và Đóa Đóa. Nên Khương Tử Nha đã chọn ông ta làm quân tiên phong. Nếu Liên minh ra tay với Tử Vi Đại Đế, thì Tử Vi Đại Đế chắc chắn sẽ ôm mối hận trong lòng và không cần phải lo lắng rằng Tử Vi Đại Đế sẽ nhẹ tay với Liên minh nữa.
Nếu họ không động thủ với Tử Vi Đại Đế. Thì đến ngày đại quân của Thiên Đình đánh thẳng một đường đến thành Quang Minh, tổng bộ của Liên minh mười nghìn bộ tộc, để bắt sống Diệp Chiến, cho dù Diệp Chiến có trốn thoát thì họ cũng chiếm được thành Quang Minh. Nó cũng có thể gây tổn hại lớn đến tinh thần của lực lượng quân Liên minh, và người dân Nam Chiêm Bộ Châu cũng sẽ mất niềm tin vào lực lượng quân Liên minh.
Nói tóm lại, để cho Tử Vi Đại Đế mở đường là thuận lợi nhất.
“Mạt tướng nhận lệnh!”
Từ Vi Đại Đế chẳng lẽ không hiểu được tâm ý của Khương Tử Nha sao?
Ông ta hiểu, nhưng ông ta không còn cách nào khác là phải dẫn quân tiến về phía trước.
Kết quả là, Từ Vi Đại Đế dẫn quân đi mở đường, những đạo quân còn lại đều theo sau ông ta, tiến về phía Nam Chiêm Bộ Châu.
Trong một thời gian ngắn, quân tiền phong của Tử Vệ Đại Đế đã đến bãi biển ở vùng biển phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu.
Độ Ách Chân Nhân cũng sợ bị mắc kẹt trong trận pháp, vì một khi ông ta bị mắc kẹt trong trận pháp, sợ rằng nếu Kim Linh Thánh Mẫu đã ở bên trong, thì có thể giết chết ông ta vô cùng dễ dàng. Nên ông ta liền tế vòng Kim Cang ra, đọc chú ngữ, vòng Kim Cang lập tức bay ra khỏi cánh tay ông ta, lơ lửng trên không trung, hóa thành một vòng tròn to lớn, tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc.
Vòng Kim Cang, giống như một từ trường cực lớn, hú tất cả những đồ dùng bằng kim loại xung quanh vào chiếc vòng Kim Cang dưới sự điều khiển của Độ Ách Chân Nhân, chiếc vòng Kim Cang giống như một chiếc đĩa bay, bay về phía trước, còn đại quân đi theo sau.
Chẳng bao lâu, khi tiến đến một ngọn núi ở trước mặt, đống đá trong núi bị lôi ra khỏi mặt đất, rồi bị vòng Kim Cang hút vào.
“Ha ha ha!”
Huyền Đô Đại Pháp Sư lại cười lớn: “Đúng là có trận pháp được bố trí sẵn, nhìn đống đá này và vật liệu kim loại khác nhau bị hút ra thì có thể thấy quy mô của trận pháp này là rất lớn. Nếu trận pháp này được mở ra khi đại quân đi qua, với quy mô của nó thì ít nhất một một nghìn tỷ quân có thể bị nuốt chửng.”
“Cũng may là chúng ta có vòng Kim Cang của sư phụ, nếu không đúng là khó bước nửa bước vào Nam Chiêm Bộ Châu này!”
“Đúng vậy!” Độ Ách Chân Nhân cảm khái: “Chiếc vòng Kim Cang này xứng đáng là một trong những pháp bảo đáng tự hào nhất của sư phụ. Quả thật là uy lực, có pháp bảo này trong tay, thì cần gì phải sợ trận pháp chứ?”
“Ha ha ha!”
Đại quân ở phía sau cũng cười đắc ý.
Sau đó chỉ cần có vòng Kim Cang mở đường, đại quân cứ liên tục tiến thẳng một đường.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!