Đang cập nhật - Bạn có th
“Cái gì!”
Nghe những gì quan truyền tin nói, Diệp Chiến và các lãnh đạo cấp cao của Liên minh đột nhiên không giữ được bình tĩnh.
Phải biết rằng, bọn họ đang dựa vào những trận pháp lớn này để tiêu hao tốc độ tiến công của thiên binh và tiêu hao số lượng binh lính của Thiên Đình.
Nhưng lại không nghĩ đến, Thiên Đình sẽ dùng vòng Kim Cang của Thái Thượng Lão Quân để mở đường, cũng không ngờ rằng vòng Kim Cang có thể hút hết những vật liệu đã chất chôn sâu hàng nghìn mét, đây là điều mà họ không ngờ tới!
Nếu như những trận pháp này không có tác dụng, bị Thiên Đình phá hủy từng cái một thì cũng không sao, không làm tiêu hao binh lực của chúng, thì làm sao có thể đánh bại được chúng?
Ngay cả Thân Công Báo cũng không ngờ Khương Tử Nha lại ra tay như vậy.
Cảm thấy rằng tất cả lợi thế của họ đều bị Khương Tử Nha chiếm hết.
Binh mã cũng nhiều hơn, cao thủ cũng nhiều hơn, Thống soái còn là người đại đến cảnh giới Đại Đạo vô cùng mạnh,... pháp bảo cũng nhiều. Thứ duy nhất có thể làm tiêu hao quân đội của chúng là trận pháp, cũng không thể đứng vững trước vòng Kim Cang của chúng, bị nhổ cỏ tận gốc. Đây đúng là trời đang giúp Khương Tử Nha!
Trong trận Phong Thần lần trước, Khương Tử Nha cũng ở bên phía có lợi thế thuận lợi tuyệt đối, có nhiều người giúp đỡ, lần này Khương Tử Nha lại cũng ở phía thuận lợi, Thân Công Báo cảm thấy vô cùng tủi thân. Tại sao số mệnh của Khương Tử Nha luôn tốt như vậy? Đề là quân sư nhưng cuộc đời Thân Công Báo lại éo le, luôn làm quân sư cho bên yếu thế hơn?
Ông ta cảm thấy vô cùng tủi thân, vô cùng khổ sở, không cam tâm, căm giận vô cùng!
Nhưng mà!
Ông ta không muốn lại thua Khương Tử Nha, lần này nhất định phải đánh bại Khương Tử Nha, vì ông ta tin rằng sẽ không có lần thứ 3. Nếu lại thua lần này, cho dù Khương Tử Nha không giết ông ta, thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ giết ông ta, khiến cho ông ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, trọn kiếp không thể siêu sinh.
Cho nên ông ta đã không có đường lui, trận chiến này chỉ có thể thắng chứ không thể bại, một khi thua, sẽ không bao giờ có cơ hội chiến thắng Khương Tử Nha được nữa.
Vì vậy, ông ta nghiến răng nói: “Mời minh chủ và các vị đến phòng tác chiến.”
Rất nhanh tất cả mọi người đều đã đến phòng tác chiến.
Thấy trong phòng tác chiến có một sa bàn khổng lồ rộng hàng nghìn mét vuông.
Sa bàn này được làm theo địa hình của toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu. Nó là một phiên bản thu nhỏ của Nam Chiêm Bộ Châu. Trên đó có nhiều lá cờ nhỏ cắm vào. Có hơn 500 lá, mỗi lá cờ đại diện cho một trận pháp mà, điều này nghĩa là đệ tử cốt cán của Tiệt Giáo, đã triển khai hơn 500 trận pháp lớn ở Nam Chiêm Bộ Châu.
“Ngay lập tức truyền âm đến tiền tuyến, hỏi xem quân địch đã đến đâu, và trận pháp nào đã bị phá vỡ.” Thân Công Báo nói.
Quan truyền tin lập tức truyền âm với tiền tuyến.
Rất nhanh đã có tin tức
“Minh chủ, quân sư, quân địch đã đến gần núi Mang Đãng ở phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu, vừa mới nhổ được một trận pháp nữa, bốn trận pháp lớn đã bị kéo ra.” Quan truyền tin nói.
Thân Công Báo rút ra bốn lá cờ, sau đó nhìn vào sa bàn và suy tư.
Không lâu sau, sắc mặt ông ta tức giận, lấy thanh tre chỉ vào một chỗ và nói: “Nếu điểm đến của bọn chúng là thành Quang Minh, thì chúng nhất định sẽ đi ngang qua Long Sống Lĩnh. Vậy thì chúng ta sẽ đến khu vực này của Long Sống Lĩnh, và cho họ bọn chúng một cú thật đau đớn.”
“Ở phía đông Long Sống Lĩnh là núi Thanh Long, ở phía tây là núi Bạch Hổ. Hai bên mỗi bên mai phục hai mươi nghìn tỷ đại quân, còn ở sông Hoàng Sa trước Long Sống Lĩnh thì bố trí năm mươi nghìn tỷ quân.”
“Chờ đến khi đại quân của Thiên Đình đi ngang qua Long Sống Lĩnh. Quân đội mai phục ở núi núi Thanh Long và Bạch Hổ hay nổ súng về phía bọn chúng, đến lúc chúng xuất binh để đối phó với đội quân hai cánh thì rút lui. Dẫn họ đến các trận pháp lớn trên núi Thanh Long và Bạch Hổ, sau đó mở trận, nhốt quân và tướng lĩnh của họ vào trận pháp!”
“Một khi quân và các tướng lĩnh bị mắc kẹt trong đại trận pháp, quân đội của chúng sẽ ngừng tiến lên, sau đó đội quân nằm ở phía đối diện sông Hoàng Sa sẽ tấn công quân tiên phong của chúng. Đến khi quân tiên phong của chúng đuổi theo đến bờ nam sông Hoàng Sa thì mở ra Chín khúc Hoàng Hà trận và ngăn chặn quân đội của chúng tiến lên để và che dấu đường rút lui của quân đội ta.”
“Nhất định phải ở nơi này, khiến cho bọn chúng tổn thất ít nhất mười nghìn tỷ quân!”
Dứt lời, Thân Công Báo ném thanh tre xuống đất, với dáng vẻ tự tin.
Mọi người đều gật đầu.
Diệp Chiến lập tức hạ lệnh: “Truyền âm đến Đa Bảo đạo nhân và Kim Linh Thánh Mẫu, dẫn đầu hai mươi nghìn tỷ đại quân phục kích trên núi Thanh Long, Triệu Công Minh và Tam Tiêu Nương Nương dẫn đầu đội quân hai mươi nghìn tỷ quân phục kích trên núi Bạch Hổ. Phượng Hoàng Lão Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu, và Quy Linh Thánh Mẫu dẫn đầu đội quân năm mươi nghìn tỷ quân phục kích ở bờ nam sông Hoàng Sa. Khi kẻ thù lọt vào vòng phục kích, mở cuộc tấn công theo sự điều động của quân sư, giáng một đòn nặng cho quân địch!”
“Vâng! Minh chủ!”
Rất nhanh, mệnh lệnh được truyền đến phía đại quân, các thống lĩnh trên tiền tuyến lập tức thực hiện ngay mệnh lệnh của đại bản doanh.
Lại nói đến Thiên Đình.
“Ha ha ha!”
Tiến thẳng một đường, nhổ đi hơn hai mươi cái trận pháp, chưa bị đánh mai phục, điều này khiến các tướng lĩnh của Thiên Đình đều rất hài lòng.
“Chiếc vòng Kim Cang này thật sự vô cùng hữu dụng. Nhân lúc cánh của Diệp Thiên còn chưa lành hẳn, nếu như Thái Thượng Lão Quân chịu đưa vòng Kim Cang cho ta để mở đường, thì ta đã tiêu diệt Diệp Thiên từ lâu rồi, làm sao có chuyện để hắn mở ra nhiều tế đàn như thế được? Sao để cho thực lực của hắn ta tăng cao như thế được? Và sao lại xảy ra nhiều chuyện phức tạp như ngày hôm nay được?” Câu Trần Đại Đế nói.
“Đúng!” Lý Tịnh không khỏi thở dài: “Lúc đó cũng là vì trận pháp, nên khiến cho chúng ta quá nhiều tổn thất, liên tiếp phải chịu thất bại, khiến cho nhiều thiên binh thiên tướng chết oan uổng, thật là đáng tiếc.”
“Nhưng vẫn chưa muộn.” Na Tra nói: “Bây giờ Diệp Thiên đã biến mất, bây giờ có thể diệt trừ toàn bộ quân đội của con trai hắn và tàn dư của Tiệt Giáo. Thì nếu một ngày nào đó Diệp Thiên xuất hiện, hắn cũng thể trở mình nổi. Đến lúc đó, thậm chí hắn có thể mang hết tất cả ác ma trong cõi Atula ra, nhưng với sức mạnh của Thiên Đình, cũng đủ để diệt trừ hắn!”
“Đúng vậy!” Nhị Lang Thần đắc ý nói: “Có Thái Công làm quân sư, thì chúng ta không cần lo lắng nữa. Lần này ta có thể đảm bảo rằng chúng ta sẽ chiến thắng này nhanh hơn chiến thắng trong cuộc chiến Phong Thần trước đó. Chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian đâu, khi tiến vào thành Quang Minh và bắt sống con trai Diệp Thiên là Diệp Chiến, đến lúc đó các người hãy xem ta vặn đầu nó vựt xuống cho Hao Thiên Khuyển của ta ăn như thế nào!”
“Ha ha ha!”
Mọi người lại cười ồ lên.
Do phải vừa đi vừa “quét mìn” nên suốt chặng đường, tốc độ tiến quân của Thiên Đình rất thong thả, sau hai ngày hai đêm “quét mình” và hành quân, cuối cùng họ cũng tiến vào Long Sống Lĩnh theo sơ đồ đường đi mà Thân Công Báo mong đợi.
Trên đường đi, gần năm mươi trận pháp lớn đã được chúng kéo ra. Mà dọc đường cũng không đụng phải một quân Liên minh nào, cũng vì lý do này mà cảnh giác của Thiên Đình cũng giảm đi rất nhiều, bọn họ đều cho rằng quân Liên minh sẽ không dám chủ động để chiến đấu chống lại chúng.
Dù sao quân Thiên Đình là sói, còn quân đội quân Liên minh là một con cừu, làm thế nào một con cừu có thể chủ động tấn công con sói chứ?
Vì vậy, họ rất thoải mái.
Nhưng khi họ tiến vào Long Sống Lĩnh, nhổ tra trận pháp của Long Sống Lĩnh.
Thì đột nhiên!