Lọc Truyện

Chàng Rể Trường Sinh - Đinh Dũng

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Viên Giác Đại Sư nằm trên giường trúc, được hai tiểu tăng trẻ tuổi khiêng, phía sau là Viên Không và nhiều võ tăng khác đang nhìn chằm chằm về phía ngoài chùa Bạch Mã.  

             Bên ngoài chùa Bạch Mã là ba, bốn mươi người, tất cả đều mặc đồ đen, tên nào tên nấy trông hung ác hiểm độc, chỉ cần nhìn là có thể thấy không có ý tốt gì rồi.  

             “Viên Giác Đại Sư, ông nghĩ xong chưa? Tôi khuyên ông sớm đưa ra quyết định đi, nếu không đám đàn em của tôi không hiểu chuyện đâu, tới lúc đó có làm người của ông bị thương thì đừng trách tôi ”, đi đầu là một gã thanh niên mặc đồ đen, trông chừng hai, ba mươi tuổi, bộ dạng mỉa mai thấy rõ.   

             “Còn ta ở đây thì nhà họ Trần đừng mong bước chân vào chùa Bạch Mã”, Viên Giác Đại Sư mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn tỏ ra kiên định.  

             “Anh em đâu, chùa Bạch Mã đã không nể mặt nhà họ Trần chúng ta thì hôm nay chúng ta phải dạy cho bọn họ bài học, cho bọn họ biết thực lực của nhà họ Trần rốt cục thế nào”, Trần Thiếu An đột nhiên phất tay, nói tiếp, “lên tiếp cho ta, ai dỡ được tàng kinh các ta thưởng năm triệu tiền mặt”.  

             Nghe vậy, cả đám thuộc hạ của Trần Thiếu An mặt mày tôi độc xông vào chùa Bạch Mã : “Xông lên, hôm nay cả Đế Kinh này phải chìm trong biển lửa”.  

             Viên Giác Đại Sư mặt mày khó coi: “Các võ tăng nghe lệnh, hôm nay là ngày quyết định thời khắc sinh tử của chùa Bạch Mã, không ai được lùi bước, đuổi hết những tên cường đạo này ra khỏi chùa.”  

             “Vâng, Phương Trượng đại sư”, võ tăng chùa Bạch Mã nhất loạt hô vang, vội chặn đứng ở cửa, không ai dám lùi về sau. Có điều, bọn họ đều là tăng sư chưa luyện võ công, nhìn thấy người nhà họ Trần hung hãn thế kia nên ai nấy đều run rẩy, đâu dám tiến lên trước, tất cả đều nép về sau.  

             Còn Viên Ngộ đại sư dạy dỗ bọn họ hàng ngày thì đến mặt cũng chẳng lộ ra, cũng không biết làm gì rồi.  

             Đinh Dũng vừa kịp tới nơi, thấy cảnh này thì tức tối vô cùng: “Nhà họ Trần mạnh nhỉ”, sau đó anh quay sang vỗ vai Viên Giác Đại Sư tỏ ý ông ta cứ yên tâm nghỉ ngơi.  

             “Trần thiếu gia phải không, đêm hôm anh cho người tới chùa Bạch Mã gây sự rốt cục là muốn làm gì?”  

             “Nhà họ Trần đường đường là một trong năm đại gia tộc của Đế Kinh mà lại ngang ngược đòi dỡ chùa, tin này đồn ra ngoài không sợ người ta cười cho sao?”, Đinh Dũng chắp tay ra sau, đứng cạnh Viên Giác Đại Sư: “Tôi rất hiếu kỳ xem Trần thiếu gia rốt cục vì chuyện gì mà đòi lấy đất chùa?”  

             “Anh muốn khai thác khu đất này thành tài sản nhà họ Trần? Mặc dù theo như tôi biết dân cư ở đây không đông đúc, thậm chí còn rất ít ỏi, chỉ cần là người có đầu óc kinh doanh thì sẽ không lựa chọn khai thác nơi này. Là đại thiếu gia nhà họ Trần, tôi tin anh sẽ không đến mức thiếu sáng suốt vậy đâu nhỉ?”, Đinh Dũng nhếch miệng cười hứng thú.  

             “Tôi thừa nhận cậu rất thông minh, nhưng cậu là ai mà dám đòi can dự vào việc nhà họ Trần? Không sợ mang vạ vào thân à?”, Trần Thiếu An mỉa mai.  

             “Các người đã muốn chết thì đừng trách tôi không nương tình”, giọng Đinh Dũng rất bình thản nhưng đến tai người nhà họ Trần lại như tiếng gằn từ địa ngục.  

             Giây phút sau đó, Đinh Dũng vung hai tay, di chuyển về phía trước thật nhanh rồi đẩy thẳng vào ngực hai tên mặc đồ đen ở gần nhất. Chúng không kịp phản ứng gì, cứ thế bay thẳng ra ngoài ngã vào mấy tên mặc đồ đen ở phía sau.  

             Cảnh này khiến không người nhà họ Trần thẫn thờ. Ngay cả vài võ tăng đằng sau Đinh Dũng cũng đứng như chôn chân tại chỗ.   

             Những tên này cũng có thực lực không vừa rồi, nhưng chỉ một đòn mà Đinh Dũng đã khiến tên nào tên nấy bủn rủn chân tay, chẳng còn sức mà vực dậy.  

             “Các người rốt cục là ai?”, Trần Thiếu An vốn dĩ như thấy được cảnh tượng chùa Bạch Mã chìm trong cảnh tượng đỏ lửa thì đột nhiên nghe tiếng động phía sau, hắn ta quay đầu nhìn và thấy mười mấy tên đàn em của mình nhất loạt ngã ra đất.  

             “Chúng tôi là ai các người chưa đủ tư cách biết. Còn không mau đưa người của mình cút đi?”, Đinh Dũng thản nhiên phất vạt áo.  

             “Mày dám nói lại lần nữa tao xem?”, Trần Thiếu An tối sầm mặt, đặc biệt sau  khi nghe thấy từ cút, hắn ta càng hung hăng hơn.  

             Hắn là đại thiếu gia nhà họ Trần, từ nhỏ đến giờ đã bao giờ có ai dám thách thức hắn như vậy.  

             “Hôm nay Tàng Kinh Các của chùa Bạch Mã phải bị dỡ”, dứt lời, Trần Thiếu An rút điện thoại ra, cũng không biết hắn gọi cho ai mà chỉ nói một câu: “Em ở chùa Bạch Mã. Em gặp chút rắc rối. Anh đang dẫn người ra khỏi phòng nghiên cứu Thiên Thần sao?”  

             “Cái gì, Cổ đại ca ở gần đây sao? Vâng, vâng”, đột nhiên, Trần Thiếu An tỏ vẻ kích động, vội gật đầu.  

             “Các người đợi đấy, Cổ đại ca sắp tới rồi”, Trần Thiếu An cười tôi độc, cất điện thoại đi mà hắng giọng với Đinh Dũng và Kim Vô Đạo.  

             “Cái gì? Cổ Mộc Thiên?”, thế nhưng nghe Trần Thiếu An nói vậy, Viên Giác Đại Sư vốn nằm trên giường trúc mặt mày tái nhợt hẳn đi, ông ta nghiến răng: “Hỏng rồi, sao hắn ta có thể ở đây?”  

             “Kim thí chủ, cậu mau dẫn người rời khỏi đây đi. Cổ Mộc Thiên mà đến thì chùa Bạch Mã chúng tôi cũng chỉ có thể chịu thua mà thôi”, Viên Giác Đại Sư thở dài, nói với Kim Vô Đạo.  

             Kim Vô Đạo nghe xong thì sững người. Viên Giác Đại Sư vừa rồi còn rất kiên cường mà sao giờ đột nhiên lại chịu khuất phục như vậy? Nghĩ vậy, Kim Vô Đạo chợt lên tiếng: “Đại sư, Cổ Mộc Thiên là ai mà đại sư phải sợ vậy?”  

             “Danh tiếng và thực lực của người này quá sức tưởng tượng. Viện nghiên cứu Thiên Thần chính là viện nghiên cứu bí mật của nhà họ Trần, chuyên nghiên cứu về căn cơ của con người, còn Cổ Mộc Thiên nổi danh với những nghiên cứu về khả năng của con người, hắn có thể tạo ra Bạch Hổ Chiến Thần, một trong tứ đại chiến Thần của Đế Kinh, thực lực của hắn thâm sâu khó dò, nghe nói đến cả súng đạn cũng không thể khiến hắn bị thương”.  

             “Cái gì? Còn có người thế này sao?”, Kim Vô Đạo sững sờ.  

             Chẳng mấy chốc, một người mặc đồ đen, mặt mày tôi độc xuất hiện.   

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT