Lọc Truyện

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 29

“Ừm, Con không lo, dì Lan cũng vậy đừng lo gì hết. Cho dù có đắc tội đến nhà họ Lôi, họ cũng không dám làm gì con.” Trình Kiêu cười thản nhiên nói.

Ninh Lan nhíu mày, bà cảm thấy được Trình Kiêu đột nhiên có chút kiêu ngạo? Nhưng như vậy lại tốt hơn nhiều so với tính cách lầm lì tự ti trước đây.

Ninh Lan thực sự nghĩ cho Trình Kiêu.

“Vậy thì tốt.” Ninh Lan cười nói.

“Con về phòng nghỉ ngơi trước đi, tối nay còn phải đi dự tiệc của cậu út con đấy.”

“Vâng.”

Trình Kiêu đi đến một phòng khác, nhường phòng ngủ của anh và Tôn Mạc cho hai người Ninh Nghi Nghi.

Năm giờ chiều, Tôn Đại Hải lái xe đưa gia đình đến Biển Lam.

Biển Lam là một trong những khách sạn tốt nhất ở Hà Tây, Ninh Long vì thể diện, coi như đã bỏ vốn.

Đến 5:40, Tôn Đại Hải dừng xe dưới sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ và bắt đầu gọi điện cho Ninh Long.

“Tôi đến Biển Lam rồi, cậu đang ở đâu?

Giọng nói của một người đàn ông lỗ mãng truyền đến từ trong điện thoại: “Anh rể, trực tiếp tới sảnh Long Phụng!”

Tôn Đại Hải cũng đến một lần, nhưng là người khác đãi, để ông thì nào nỡ.

Nghe đến sảnh Long Phụng, lập tức mỉm cười nói: “Tiêu chuẩn cao nhất của Biển Lam chính là Sảnh Long Phụng, xem ra lần này Ninh Long thật sự gặp phải chuyện vui lớn.”

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Tôn Đại Hải đưa gia đình mình vào căn phòng riêng rộng nhất, cánh cửa được chạm khắc Long Phụng màu vàng, rất uy hùng quý khí.

Có một cái bàn tròn lớn có thể chứa hai mươi người, đã có rất nhiều người ngồi rồi.

Trình Kiêu đều quen biết, cậu cả Ninh Ba, mợ cả, cậu út Ninh Long đứng dậy chào hỏi Tôn Đại Hải, mợ út cười hề hề ngồi khoe khoang gì đấy với mợ cả. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngoài ra còn có một số bạn bè của Ninh Long, và một số người thân từ phía mợ út.

Sau một hồi chào hỏi, người đã đến đầy đủ, mọi người bắt đầu vào chỗ ngồi.

Nhưng mà, lần này để thị uy, Ninh Long gọi rất nhiều người, cũng có rất nhiều trẻ con, đều chiếm chỗ ngồi, nhưng là sắp xếp ổn thỏa cũng đủ rồi.

Ninh Long là người tổ chức, chỗ ngồi cũng do ông ta sắp xếp.

Tuy nhiên, khi Ninh Long sắp xếp hết chỗ cho tất cả mọi người, ngay cả bọn trẻ cũng đã vào chỗ ngồi, lại chỉ để Trình Kiêu đứng trơ một mình, trơ trọi đứng trong phòng bao.

“Trình Kiêu à, thật ngại quá, mọi người ngồi hết chỗ rồi, hay là cậu ngồi ghế đẩu ở cửa đỡ đi!” Ninh Long vừa cười nham hiểm vừa nói.

Ghế đẩu đặt ở cửa căn bản không phải chỗ để ngồi, mà là dùng để đặt một ít đồ vật không cần thiết.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT