Lọc Truyện

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 5

Theo ký ức đời trước của Trình Kiêu, nhà họ Tôn sống trong khu cư xá Nắng Vàng, một căn nhà bốn phòng ngủ, một phòng khách.

Tôn Đại Hải dựa vào gia học uyên thâm, mở phòng khám Tôn Thị, tuy không quá giàu có quyền quý, nhưng cũng chẳng lo cơm ăn áo mặc.

“Ba, mẹ, con về rồi!”

Tôn Mạc treo túi lên mắc áo ở cửa, đổi dép lê màu be rồi bước vào, như thể Trình Kiêu không tồn tại sau lưng.

“Mạc về rồi à, nhanh qua đây nghỉ ngơi đã!” Tôn Đại Hải đang ngồi trên sô pha đọc báo liền mỉm cười nói.

Tôn Mạc bước tới, ngồi trên sô pha cầm một quả quýt lên bóc vỏ.

Tôn Đại Hải trực tiếp bỏ qua Trình Kiêu.

Trình Kiêu trong lòng một mảnh bình yên, tám trăm năm tu tiên, gặp biết bao chuyện tàn khốc hơn thế này nhiều lắm.

Ở đời trước, anh luôn mãi canh cánh trong lòng về thái độ của Tôn Đại Hải, đời này đối với anh mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.

“Kiêu đã về rồi à, cực khổ rồi, vào ngồi đi!” Ninh Lan từ trong bếp đi ra, nhiệt tình chào hỏi.

“Không cực khổ gì ạ!” Trình Kiêu khẽ cười, Ninh Lan ở đời trước đối xử chân thành với anh, như một người mẹ hiền.

Vì anh, thậm chí không tiếc quyết liệt với Tôn Đại Hải, trong lòng Trình Kiêu, Ninh Lan có địa vị cao hơn cả mẹ ruột của anh, là một trong những người anh kính trọng nhất.

Trình Kiêu bước tới, ngồi ở bên cạnh Ninh Lan, cẩn thận nhìn người thân anh kính trọng nhất đời trước của mình.

Ở đời trước, anh khiến Ninh Lan lo lắng đau lòng, một khắc trước khi tự sát, còn khiến Ninh Lan lo lắng cho mình.

Mặc dù sau đó anh đã tu luyện thành Nguyên Anh, quay trở lại trái đất, nhưng đó là chuyện hai trăm năm sau, trái đất đã sớm vật còn người mất, kẻ thù đều đã hóa thành nắm đất vàng rồi.

Không ngờ sau 800 năm, Trình Kiêu có thể gặp lại người thân này. Ngay cả khi đạo tâm của Trình Kiêu kiên cố như đá, anh cũng cảm thấy xúc động vì đó.

Ninh Lan bóc một quả quýt cho Trình Kiêu, đút vào tay Trình Kiêu: “Ăn quýt đi.”

“Cảm ơn dì Lan!” Trình Kiêu cười nhẹ.

“Thằng bé này, gọi là mẹ, sao còn gọi là dì Lan!” Ninh Lan cười mắng một tiếng, vẻ mặt đầy cưng chiều.

Trình Kiêu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Con gọi hơn mười mấy năm, quen rồi, một hồi cũng không đổi được!”

Trên thực tế, Trình Kiêu và Tôn Mạc đã kết hôn nửa năm trước, hiện tại anh đã là con rể của nhà họ Tôn.

“Được rồi, đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi! Tuy là kỳ nghỉ lễ, hai con vẫn phải đến phòng khám!” Tôn Đại Hải đặt tờ báo xuống, nghiêm túc nói.

Ninh Lan cười nói: “Hai con kết hôn được nửa năm, cũng nên để ý, khi nào thì sinh cho mẹ một đứa bé mập mạp đây?”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT