Lọc Truyện

Chàng Rể Vô Song

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 309

“Cô là…”

Ánh mắt Dương Lệ hiện lên sự thắc mắc.

Người trước mặt này khá lạ.

“Chồng à, cô ta là ai vậy?”, Dương Lệ hỏi Lâm Hàn.

“Dương Cảnh Đào nói là họ hàng”.

Lâm Hàn hờ hững nói, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối.

“Chị Tiểu Lệ, mấy năm không gặp mà chị đã quên em rồi. Em là Tiểu Đào nè, quả nhiên là bà chủ có tiền rồi thì quên hết chuyện cũ”.

Trương Đào bĩu môi, hơi tức giận.

Hơn nữa, Dương Lệ cũng thay đổi khá nhiều, xinh như mấy nghệ sĩ nữ trên tivi vậy, khí chất cũng trở nên quý phái khiến Trương Đào hơi ghen tị.

“Em là Tiểu Đào?”

Cuối cùng Dương Lệ cũng nhớ ra, sau khi lên đại học, cô và Trương Đào không hề liên lạc với nhau.

Chỉ thỉnh thoảng nghe nói ở dưới quê có người này bỏ học đi làm thêm ở trên huyện.

“Cuối cùng chị cũng nhớ ra em rồi!”. Trương Đào thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Đào, sao em lại lên đây?”, Dương Lệ tò mò hỏi.

“Em đến thành phố Đông Hải làm công…”

Trương Đào kể lại chuyện đã qua.

Nghe Trương Đào nói sau này muốn ở đây, Dương Lệ cau mày.

Không phải Dương Lệ nhỏ nhen mà là nếu trong nhà bỗng có người lạ vào ở, cô sẽ thấy không quen.

“Sao vậy Tiểu Lệ, chị không thích em ở đây sao?”. Trương Đào nhận ra vẻ mặt Dương Lệ thay đổi thì lập tức hỏi:

“Em đã nghe họ hàng nói rồi, biệt thự này là của công ty các chị cung cấp chứ không phải của chị, em vào ở thì có làm sao?”

“Tiểu Lệ, lúc nhỏ, con và Tiểu Đào từng chơi cùng nhau. Bây giờ con bé đến thành phố Đông Hải để đi làm, có thể giúp được gì thì giúp thôi, để con bé ở đây đi!”, Dương Cảnh Đào cũng nói.

“Được… được thôi!”, Dương Lệ cười gượng.

“Ừ, vậy mọi người ăn cơm thôi!”. Dương Cảnh Đào gọi, dì Hà đã bê hết thức ăn lên bàn rồi.

“Hửm?”

Vừa ngồi xuống, Trương Đức Thuận và Trương Đào nhíu mày.

Vì họ thấy dì Hà cũng ngồi vào bàn ăn.

“Cảnh Đào, anh có ý gì đây?”

Sắc mặt Trương Thuận Đức trở nên âm trầm, đặt đũa xuống một cái “cạch”:

“Sao còn có chuyện người giúp việc ngồi vào bàn ăn chung thế này? Giúp việc là người làm, anh bảo tôi ăn cùng bàn với người làm, xem thường tôi đấy à? Tôi không ăn nữa!”

“Đúng đó!”

Trương Đào cũng bất mãn nói: “Nào có chuyện chủ ăn chung bàn với người giúp việc. Chú Dương, chú bảo dì ấy đi chỗ khác đi, nếu không cháu cũng không ăn nữa”.

Nghe hai người kia nói vậy, dì Hà khó xử định đứng dậy.

“Chú tư, Tiểu Đào, người giúp việc ăn chung bàn là quy tắc của nhà bọn cháu, chú đừng để ý!”

Dương Lệ để tay lên vai dì Hà tỏ ý dì ấy không cần đứng dậy, sau đó mỉm cười nói.

“Quy tắc? Quy tắc có thể sửa mà!”

Trương Đức Thuận nói: “Cảnh Đào, trong nhà này anh là người có tiếng nói nhất nên hẳn là phải do anh làm chủ chứ nhỉ?”

“Hả… Tất nhiên là anh làm chủ rồi”.

Dương Cảnh Đào sửng sốt, hơi chột dạ nói.

Ông ta biết rõ địa vị trong nhà của mình là bị Lâm Hàn đè lên đầu.

Sai phái chuyện bình thường thì đều được, chẳng hạn như bảo Lâm Hàn đi đón người.

Nhưng chuyện lớn này kia thì Lâm Hàn có quyền quyết định tuyệt đối.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT