Lúc tan học, Lý Nguyên thu thập đô đạc xong ánh mắt liền ngừng ở trên người Mộc Miên, ông nhìn nữ hài đang cúi đầu đang cất sách vở kia, trầm giọng mở miệng.
“Mộc Miên, tới văn phòng thầy một chuyến.”
Mộc Miên tức khắc dừng lại động tác trong tay, Phương Vân một bên cho cô một cái ánh mắt tự cầu phúc.
Vài ánh mắt đều hướng về phía cô.
“Vâng ạ.”
Mộc Miên đáp, đứng dậy vội vàng đi theo phía sau ông.
Xuống lầu, đi qua dãy hành lang, chính là văn phòng giáo viên, Lý Nguyên đem sách giáo khoa trong tay đặt ở trên bàn gỗ màu đỏ sậm, cầm lấy ly nước inox bên cạnh ngửa đầu lên uống miếng nước.
Mới mở miệng.
“Mộc Miên, em gần đây là như thế nào? Cả một tháng này lực chú ý của em đều không để trên sách vở, cả ngày chỉ biết đi theo Lâm Mộ An kia!”
“Hiện tại chính là lớp 11! Em biết chính em đang làm cái gì không?!”
Thanh âm ông thực trầm, nhưng không ngại những người khác nghe thấy, văn phòng giáo viên là kiểu mở, bốn năm người xài chung một phòng. Mộc Miên đứng ở trước bàn làm việc của Lý Nguyên, cúi đầu, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở trước người, nhận lấy lửa giận của ông.
Cô không nói gì, trên mặt cũng không có một tia cảm xúc, hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ cái gì.
Lý Nguyên hít sâu một hơi, ánh mắt một mảnh ám trầm.
“Nếu em vẫn như vậy, thầy đây đành phải thông tri cho gia trưởng của em, thật sự không được, em liền trọ ở trường đi.”
Vừa dứt lời, Mộc Miên chợt ngẩng đầu lên, lúc trước con cậu vô cùng trầm tĩnh lúc này phảng phất sáng lên hai ngọn lửa nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ông.
Cô nói: “Không được.”
Lý Nguyên đột nhiên đập bàn, gầm lên: “Mộc Miên! Em là giáo viên hay tôi là giáo viên!”
“Thực xin lỗi, thầy Lý, em thật sự có lý do riêng.”
“Hơn nữa em bảo đảm nhất định sẽ không ảnh hưởng đến học tập!”
Mộc Miên thần sắc có chút nôn nóng, cô nói xong, hướng ông khom lưng cúi xuống, tóc đuôi ngựa buộc ở sau đầu rũ xuống, đuôi tóc đen nhánh hỗn độn rối tung trên vai.
Lý Nguyên nhìn chằm chằm cô, đèn nén tức giận, Nhất Trung trước nay không có tiền lệ cưỡng chế học sinh ở ký túc, nhưng Mộc Miên từ trước đến nay thành tích rất tốt, là một hạt giống tốt, Lý Nguyên đối với cô là ký thác cùng kỳ vọng cao.
Chỉ là gần đây trong khoảng thời gian này cô cả ngày đều đi theo Lâm Mộ An kia, lại thường xuyên đến trễ, làm người ta khó tránh khỏi lo lắng.
Đói với giáo viên mà nói, sợ nhất chính là học sinh ở sai thời điểm, gặp nhau lền tự cho là tình yêu đích thực.
Lui một vạn bước mà nói, khả năng đó là đúng, nhưng nếu là đúng, vì cái gì không thể chờ một chút, chờ tới đúng thời gian, chân chính, không chỗ nào cố kỵ ở bên nhau.
Thanh xuân, ai chưa từng có mối tình đầu.
Nhưng mà làm Lý Nguyên càng thêm canh cánh trong lòng chính là, người kia là Lâm Mộ An.
Toàn thân trên dưới nhìn không ra một tia tức giận - Lâm Mộ An.
Từ trong xương cốt lộ ra tĩnh mịch - Lâm Mộ An.
Giống như là một cái đầm lầy bên trong sâu không thấy đáy, tản ra tanh tưởi, mặt ngoài lại mọc đầy hoa tươi mỹ lệ, tản ra mùi hương mê người, dùng biểu tượng xinh đẹp dụ hoặc những người vô tri.
Sau đó vướng sâu trong vũng lầy, cùng với anh chìm vào dưới nền đất.
“Mộc Miên…”
Ông lời nói thành khẩn kêu tên cô.
“Em hiện tại ở tuổi này, còn thiếu năng lực phân biệt đúng sai.”
“Những cái đó tự cho là tình cảm tốt đẹp, khả năng vài năm sau quay đầu nhìn lại, em sẽ phát hiện nó rất ấu trĩ.”
“Nhưng em mất đi, có thể là tương lai cho em, thậm chí còn là cả nhân sinh của em.”
“Lâm Mộ An, em ấy chỉ biết ảnh hưởng em, mang đến cho em những ảnh hưởng không tốt, bởi vì ở trên người em ấy, thầy nhìn không thấy một tia ánh mặt trời.”
“Thầy Lý, em biết, phi thường cảm tạ thầy đã dạy bảo.”
Mộc Miên lại lần nữa đối ông cúi đầu, sau đó thập phần kiên định mở miệng.
“Chính là, em muốn, chính là đứng ở phía dưới, làm ánh mặt trời cho cậu ấy, làm cho cậu ấy tràn ngập hy vọng tồn tại.”
“Cùng lúc đó, em sẽ toàn lực hoàn thành việc học, nhất định không cô phụ kỳ vọng cua thầy.”
Cô thanh âm thanh thúy, leng keng, nói năng có khí phách.
Khuôn mặt bình tĩnh mà kiên nghị, trong mắt là chém đinh chặt sắt không màng thay đổi.
Lý Nguyên trong nháy mắt không thể mở miệng.
Ông thở dài thật sâu, dường như vô lực mà ngồi ở trên ghế, giây lát, môi giật giật.
“Thầy hi vọng em có thể nghĩ kĩ lại.”
Mộc Miên gật gật đầu.
Lý Nguyên phất phất tay, ý bảo cô có thể đi.
Cô lại lần nữa khom lưng, nhẹ giọng mở miệng: “Em đây đi trước, cảm ơn thầy Lý.”
Mộc Miên xoay người, vừa đi ra khỏi cánh cửa kia liền cảm giác sức lực toàn thân như là bị rút cạn, cô có chút vô lực nâng bước chân lên đi tới phía trước.
Mới vừa nghe đến câu Lý Nguyên kêu cô trọ ở trường kia, trong nháy mắt, cả người đều ngốc, lời nói kia tự dưng là buột miệng thốt ra, nói xong mới phản ứng lại.
Nghĩ đến đây, nhịn không được lắc đầu, cười thầm, thật đúng là ăn gan hùm mà.
“Mộc Miên!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi, cô quay đầu lại, thấy Thẩm Hạo đang thở hổn hển đuổi theo.
“Cậu khỏe chứ…” Anh ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, trong mắt là muốn nói nhưng lại thôi.
“Ân, còn tốt.” Mộc Miên gật gật đầu, trả lời.
Hai người sóng vai hướng phòng học đi đến, mãi đến khi đi đến cuối hành lang, giọng nói của anh có chút do dự vang lên.
“Mộc Miên… Cái kia, mình… Vừa mới nghe được…”
“A?” Mộc Miên thở nhẹ một tiếng, ngay sau đó cười cười gật gật đầu: “Nga.”
Anh nghe vậy lại trầm mặc, vẻ mặt thâm trầm, hai người lên cầu thang, sau khi đi được hai ậc thang anh rốt cuộc lại lần nữa mở miệng.
“Mộc Miên!”
Cô dừng chân, đứng ở trên bậc thang nhìn anh, trắng nõn xinh đpự trên mặt thần sắc thanh đạm, đôi mắt hơi hơi rủ xuống.
“Cậu cùng… Lâm Mộ An kia… Là cái quan hệ gì a…”
Thẩm Hạo nói xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vấn đề tích tụ ở trong lòng hồi lâu rốt cuộc hỏi ra miệng, anh nhìn chằm chằm người trước mặt, trong mắt lập loè chờ mong.
Mộc Miên nhợt nhạt cong lên khóe miệng.
“Chính là loại quan hệ mình vừa nói a.”
Vừa dứt lời, cô cất bước, tiếp tục đi lên bậc thang, nện bước trầm ổn, lưng thẳng tăp, lộ ra kiên định khó có thể miêu tả.
Thẩm Hạo tại một khắc đó, đột nhiên liền nhớ lại câu trả lời của cô.
“Em muốn, chính là đứng ở phía dưới, làm ánh mặt trời cho cậu ấy, làm cho cậu ấy tràn ngập hy vọng tồn tại.”
“Mình nha, mình cũng không có gì đặc biệt muốn làm, chỉ hy vọng có một món nghề mưu sinh, có thể cho người mình thích có một cuộc song an ổn.”
Trong óc không ngừng nhớ lại từng lời cô đã nói qua nói.
Thẩm Hạo đứng ở tại chỗ, cúi đầu, đột nhiên nhếch môi tự giễu cười.
—— tôi thích cậu cậu lại có người mình thích.
—— làm tôi vừa yêu vừa hận cô sao có thể thích một người như thế.
Lý Tần thực thích nghe bài hát này, thường xuyên thích ở ký túc xá mở lên, nhưng Thẩm Hạo chỉ cảm thấy làn điệu ca từ dáng vẻ kệch cỡm, khó nghe đến muốn chết.
Nhưng là giờ phút này, anh giống như đột nhiên liền nghe hiểu.
Lúc Mộc Miên về phòng học, vẻ mặt bình tĩnh phảng phất chuyện gì cũng chưa phát sinh, như thường ngày đi học ăn cơm, tan học về nhà.
Mộc Miên không hỏi Lâm Mộ An trong mộng có cái gì, bởi vì cô tưởng, tất cả gều không phải là cái ký ức tốt đẹp gì, hà tất buộc anh nhớ lại lần nữa.
Chỉ là lúc ban đêm, sẽ lặng lẽ mở cửa phòng anh ra, nhìn đến khi anh an tường ngủ, mới yên tâm ngủ.
Hai người sinh hoạt thực bình tĩnh, anh cũng đang từng ngày thay đổi.
Có lẽ chỉ là đối cô thay đổi.
Bởi vì đối với người khác, anh vẫn như cũ giống như lúc trước vậy, hờ hững làm lơ.
Nhưng cho dù như vậy, Mộc Miên cũng đã vô cùng thỏa mãn.
Ít nhất, còn có một vài ánh mặt trời.
Anh sẽ chủ động cùng cô nói chuyện, sẽ dần dần đem hỉ nộ ái ố biểu hiện ra ngoài, sẽ ngẫu nhiên lộ ra một mặt trẻ con.
Cũng sẽ… Chủ động tới cùng cô ngủ.
Bởi vì anh, vẫn sẽ gặp ác mộng.
Có khi nửa tháng một lần, có khi một tuần, một khi chạm đến một điểm trùng với quá khú trong trí nhớ, ban đêm liền sẽ không thể khống chế mà gặp mộng.
Khi còn nhỏ trải qua quá nhiều lần bị ngược đaic, bỏ qua không được, thật đến giống như lại lần nữa trải qua như quá khứ, làm người hoảng hốt phân không rõ hiện thực cùng cảnh trong mơ.
Mộc Miên chỉ có thể tận lực tránh làm cho anh tiếp xúc đến cảnh tượng cùng hình ảnh ngày xưa.
Khi anh không biết lần thứ mấy đen tóc mướt mồ hôi đầy mặt cùn hoảng sợ ôm gối xuất hiện ở cửa phòng cô, Mộc Miên rốt cuộc hạ quyết định.
Cô không có cách nào lại nhìn anh gắt gao bất an ôm chính mình, trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt đến dọa người, đồng tử đen bóng tràn ngập yếu ớt.
Mỗi khi đến lúc này, Mộc Miên luôn là đau lòng ngủ không yên.
Nên là cái dạng hồi ức gì, mới có thể đem một người tra tấn thành như vậy.
Đến gần tháng tư, Mộc Miên lại lần nữa đi thăm An Lăng, cô thật cẩn thận thử hỏi ra cái vấn đề chôn sâu dưới đáy lòng hồi lâu kia.
“A di… A Mộ khi còn nhỏ, có phải hay không rất nghịch ngợm a?”
“Đúng vậy, thằng bé bướng bỉnh, lên núi xuống nước leo cây, giống như con khỉ nhỏ vậy.” An Lăng mỉm cười, đầy mặt nhu ý, phảng phất đắm chìm ở trong hồi ức.
Nhưng nhìn ra được, tâm tình của bà cũng không tệ lắm, mỗi lần cùng cô kể về Lâm Mộ An, tâm tình của bà đều sẽ rất tốt.
Vì thế Mộc Miên cực kỳ tự nhiên nói ra câu tiếp theo.
“Vậy lúc nghịch ngợm, bà có thể hay không đánh cậu ấy a…?”
Vừa dứt lời, ý cười trên mặt bà nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, trong mắt đen tối nhìn không thấy một tia ánh sáng, cả người âm trầm có chút đáng sợ.
Mộc Miên rũ mắt, nhìn đến đầu ngón tay An Lăng đặt ở đầu gối bỗng nhiên buộc chặt, vải dệt bệnh phục màu lam trắng từ khe hở ngón tay gian lộ ra.
Bà thả chậm hô hấp, nhớ lại.
“Đánh thằng bé… Ta như thế nào sẽ đánh thằng bé… Ta như thế nào bỏ được mà đánh nó đâu…?” Bà đờ đẫn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Mộc Miên, trong mắt trống rỗng thẩn thờ như là tức giận khi mất đi đồ chơi.
Quái dị dọa người.
Bà vẫn đang tiếp tục lẩm bẩm tự nói.
“Ta không có đánh nó, ta sẽ không đánh nó…”
“Không!” Bà chợt phát ra một tiếng thét chói tai, đôi tay dùng sức kéo lấy tóc mình, không ngừng lôi kéo, từng sợi tóc theo động tác của bà chậm rãi rơi xuống, ở trên sàn nhà màu trắng phá lệ rõ ràng.
Mộc Miên có chút kinh hoảng thất thố đứng lên.
Bà thoạt nhìn rất thống khổ, còn đang không ngừng nói.
“Ta đánh nó, ta thường xuyên đánh nó, ta khống chế không được chính mình…”
“Nó nhỏ như vậy, thân mình nho nhỏ kia liền cuộn tròn trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, giống như là đã chết …”
Bà lại bắt đầu nở nụ cười.
“Thằng bé đặc biệt ngoan, mỗi lần trước khi ngủ đều an an tĩnh tĩnh, nằm ở trên giường chờ ta đem sữa bò vào cho nó, chính là gương mặt kia… Gương mặt kia cùng ba của nó lớn lên giống nhau như đúc!”
“Ta rất tức giận! Tức giận đến cả người đều điên mất rồi, ta lại đi vào, nó ngủ đến thật say, bộ dáng ngủ cùng ba của nó thật giống…”
“Hắc hắc hắc” Bà lại nở nụ cười, bắt lấy đồ vật phía trước làm cái động tác.
“Ta liền dùng chăn che nó lại, sau đó nó liền tỉnh, bắt đầu giãy giụa, ta gắt gao mà đè nó lại, đè nó lại …”
Sắc mặt bà tức khắc lại trở nên thập phần dữ tợn, bà ngẩng đầu ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, còn muốn nói cái gì đó, bác sĩ nháy mắt vọt tiến vào, ấn bả vai chế trụ bà.
An Lăng còn đang cuồng loạn giãy giụa, bộ dáng táo bạo, như là dã thú mất đi lý trí.
Đây là một màn cô chưa bao giờ gặp qua.
Mộc Miên đứng ở một bên, sững sờ ở nơi đó.