Ngón tay thon dài của Sở Chiêu Dương gõ gõ trên đầu gối, nhìn sang Hà Hạo Nhiên., Hà Hạo Nhiên lập tức hiểu ý: “Nghe nói sang năm Cục trưởng Trình có ý phát triên lên nữa.”
Cục trưởng Trình sững sờ, Hà Hạo Nhiên cười nói: “Không may, rồi, lúc trước Sở thiêu đền thành phổ S công tác, Quách Cục trưởng của thành phô S cũng đặc biệt thăm hỏi Sở thiêu...”
Cục trưởng Trình hạ ha cười khẽ hai tiệng, nói: “Vậy giáng cấp của cậu ta. Bây giờ cậu ta là cảnh sát câp một, hạ xuông câp hai rôi điêu đền đôn công an khu vực. Sở thiêu, như vậy được chứ?”
“Thông báo toàn thành phố.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói
Cục trưởng Trình kinh ngạc, Hà Hạo Nhiên giải thích: “Y của Sở thiêu là, không chỉ là tông cục, mỏi phản cục của toàn thành phô, cùng với các đôn công an khu vực, dĩ nhiên, bao gôm cả nơi Hứa Thành Nghị bị điêu đên kia, đều phải tiên hành thông báo, để cho mọi người đều biêt anh ta đã làm cái gì.”
Đây là muôn căt đứt con đường phát triên của Hứa Thành Nghị! Trong lòng Cục trượng Trình lâm bảm. Chuyện Hứa Thành Nghị làm không ra gì, đâm dao sau lưng đông nghiệp, đây chính là chuyện vô cùng không vẻ vang. Trong Cục cạnh sát, đặc biệt là các cảnh sát công vụ, luôn luôn chú trọng nghĩa khí. Nêu như đông nghiệp bên cạnh là loại đâm dao sau lưng người khác thì ai còn dám tin anh ta nữa?
Nhất định sẽ khộng thân với anh ta, hơn nữa bởi vì khinh thường hành vi của anh ta mà sẽ làm khó rât nhiều trong công việc nữa.
Chỉ cần còn ở trong hệ thống này, Hứa Thành Nghị bất luận đến nơi nào cũng đều là đổi tượng người người măng đánh, ai cũng không yên tâm giao nhiệm vụ cho anh ta.
Sự nghiệp của Hứa Thành Nghị coi như xong rồi
Chiêu này của Sở Chiêu Dương quá tàn nhẫn.
Lấy được câu trả lời hài lòng, Sở Chiêu Dương cuối cùng cũng chịu dẫn Hà Hạo Nhiên đi.
Sau đó, Cục trưởng Trình mới nghĩ đến, Sở Chiêu Dương để ý vị nữ cảnh sát bị
Hứa Thành Nghị hãm hại như vậy, chẳng lẽ...
Vì thế, sáng sớm ở trong lúc họp, Cục trưởng Trình mới đặc biệt chú ý đến Cổ Niệm.
零零零
Sau khi tan họp, Mạc Cảnh Thịnh nói với Hứa Thành Nghị, trong hôm nay ạnh ta phải chỉnh lý cho xong công việc đang dở, làm bàn giao, ngày mai liên trực tiêp đên đôn công an khu vực báo danh.
Mạc Cảnh Thịnh rời khỏi phòng họp lớn, trở về phòng làm việc của mình, để lại mọi người với tâm tình phức tạp, cũng không biêt phải nói gì.
Trừ Cổ Niệm, thời gian Hứa Thành Nghị làm đồng nghiệp với những người khác đều rât lâu. Bọn họ làm sao cũng không ngờ Hứa Thành Nghị lại đi làm loại chuyện này với Cô Niệm.
Rốt cuộc là thù lớn thế nào lại đáng để cho anh ta làm vậy với một cô gái chứ.
Thấy mặt Hứa Thành Nghị u ám ngôi trước máy vi tính chỉnh lý lại các báo cáo mà anh ta phụ trách, ai cũng không mở miệng nói chuyện với anh ta.
Phó Vĩnh Ngôn mộ trong túi ra nửa gói thuốc lá, lại sờ tất cả túi trên người mình cũng không tìm thây bật lửa, liên hỏi Lý Thiêu Phong: “Đội trưởng Lý, có bật lửa không?”
Vẻ mặt Lý Thiếu Phong nặng nề lấy một cái bật lửa trong ngăn kéo ra cho anh ta. Phó Vĩnh Ngôn liên cảm thuôc và bật lửa đi ra ngoài tìm chỏ hút thuôc lá.
Thẩm Hiểu Mạn nhìn nhìn Hứa Thành Nghị, lại nhìn Cổ Niệm, đang định nói cái gì thì Ngôn Sơ Vi đi vào.
Cô ta đi thẳng đến bên cạnh Cổ Niệm, ngay trước, mặt mọi người chất vấn Cổ Niệm: “Cô Niệm, em nhât định phải tuyệt tình như thê sao?”
Cổ Niệm kỳ quái nhìn Ngôn Sơ Vi: “Tuyệt tình cái gì?”
“Chuyện của Thành Nghị! Em có biêt, thi vào đây khó thể nào không? Từ cảnh sát câp hai đên cảnh sát câp một, lại phải chờ bao lâu? Kêt quả bây giờ nói một câu liên điêu anh ây đền đôn công an trong khu vực, muôn trở lại càng khó.” Ngôn Sơ Vi nói, “Bât kê thê nào, mọi người đều là đông nghiệp, em nhât định phải tuyệt tình như thể sao?”
“Đây là quyết định của Cục trưởng, không phải quyết định cá nhân tôi, cái gì gọi là tôi tuyệt tình? Tôi không hề biêt quyêt định của Cục trưởng, sáng sớm hôm nay tôi cũng mới nghe kêt quả này. Không phải là tôi ép anh ta đi.” Cô Niệm lạnh nhạt nói.
Ngôn Sơ Vi trách đến đầu cô như vậy, là thế nào?
“Vậy em đi nói với Cục trưởng đi, em là người trong cuộc, nếu như em tha thứ không so đo với Thành Nghị thì Cục trưởng cũng sẽ xử lý nhẹ đi.” Ngôn Sơ Vi lập tức nói.
“Cho nên, chị cảm thấy tôi đáng đời lắc lư ôm cành cây đứng một đêm và nên bị sói căn chêt?” Cô Niệm châm biêm nói, “Hành vi của Hứa Thành Nghị suýt nữa đã lây mạng tôi đó.”
Mọi người kinh ngạc, vốn là trong lòng bọn họ rất mâu thuẫn, một mặt, cảm thấy
Hứa Thành Nghị làm quá đáng, nhưng một mặt lại cảm thấy thương tiếc, thông CaI11,
Bọn họ còn tưởng Cổ Niệm chỉ là lạc đường ở trong rừng, nhưng không ngờ cô vì Hứa Thành Nghị mà gặp nguy hiêm đêm tính mạng. Chăng trách Hứa Thành Nghị
sẽ bị phạt nặng như vậy.
Trên thực tế, so với những gì Cổ Niệm gặp phải thì Hứa Thành Nghị bị phạt đã không tính là nặng rôi.
Dù sao, Cổ Niệm, cũng suýt nữa mất mạng. Nếu như cô thật sự mất mạng, Hứa Thành Nghị đền nôi sao?
“Chị biêt.” Sắc mặt Ngôn Sơ Viảm đạm, mêm mỏng nói, “Thành Nghị lân này làm đúng là quá đáng. Nhưng thực sự dự tính ban đầu của anh ậy cũng không phải là muôn làm tôn thượng em, chỉ là muôn rèn luyện em. Ai biêt kêt quả sẽ như vậy. Anh ảy cũng biêt lôi rỏi, anhảy xin lỏi em, em tha thứ cho anh ảy có được không?”
Cổ Niệm không nói gì, Ngôn Sợ Vi thân thiết kéo tay cô: “Em là một cô gái lòng dạ rộng rãi, hãy tha thứ cho anh ây lân này đi. Mọi người đều là đông nghiệp, cũng không cân quá so đo với anh ây.”
Cô Niệm:"...”
Ngôn Sơ Vi nói như vậy, nếu như cô không tha thứ thì chính là lòng dạ hẹp hòi, so đo từng tỷ sao?
“Kết quả như vậy, mọi người đều không muốn thấy. Em bây giờ nếu đã không sao, cũng đừng truy cứu anh ảy nữa, cho anh ảy thêm một cơ hội ở đây làm việc, được không?”
“Không được.” Cô Niệm cũng không để ý đông nghiệp sẽ nghĩ về cô như thể nào, hay có vì lời của Ngôn Sơ Vi mà cảm thây cô máu lạnh không, “Tôi không sao là tôi may măn. Không có nghĩa là Hứa Thành Nghị không cân chịu trách nhiệm mà anh ta đáng chịu.”
“Cố Niệm, em... em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Chị cầu xin em có được không? Chị thay anh ây xin lôi em...” Ngôn Sơ Vi đáng thương nói.
“Sơ Vi, không cần ăn nói nhũn nhặn với cô ta như vậy.” Hứa Thành Nghị đứng lên, mặt đây thù hận nhìn. Cô Niệm.
Hứa Thành Nghị từ chỗ ngồi đi tới, chỉ vào mặt Cố Niệm: “Tôi biết, với sự vô sỉ của cô, nhât định sẽ trả thù tôi. Lân này không biêt cổ lại đi tìm người đàn ông nào giúp đỡ!”
Cổ Niệm không phản ứng với anh ta, ngược lại cười châm biếm với Ngôn Sơ Vi: “Đây chính là tình đông nghiệp mà chị nói. Pháp y Ngôn, chị không phải tôi, không trải qua chuyện tôi phải chịu. Chị không có quyên yêu cầu tôi rộng lượng.”
Ngôn Vi Sơ tức giận đỏ mặt lên, muốn cười như không có chuyện gì nhưng cuối cùng cũng chỉ có thẻ lúng túng nhểch miệng một cái, trở về phòng pháp y của cô ta.
>>>
Đên buôi trưa, Cô Niệm và Thẩm Hiêu Mạn đên nhà ăn ăn cơm, dọc đường có chạm mặt chào hỏi vài đông nghiệp. Nhưng Cổ Niệm phát hiện thái độ hôm nay của bọn họ, nhât là thái độ của đông nghiệp nữ, đều không quá nhiệt tình. Tuy họ có đáp lại nhưng rảt qua quýt.
Cổ Niệm nghi hoặc nghĩ mãi cũng không ra manh mối gì, lấy một phần ăn chay liền cùng Thẩm Hiểu Mạn đi tìm chỏ ngôi.
Lúc này người của phòng ăn rất nhiều, mỗi bàn đều đầy người, Cổ Niệm thấy một cái bản chỉ có hai người, đủ cho cô và Thẩm Hiểu Mạn cùng ngôi, liên đi tới.
Ai ngờ cô vừa đặt đĩa cơm xuống, hai nữ cảnh sát kia ngẩng đầu nhìn thấy cô liền không nói hai lời lập tức đi luôn.
Cổ Niệm kỳ quái nhìn bóng lưng của họ, hỏi Thẩm Hiểu Mạn: “Đây không phải là ảo giác của tớ chứ? Sao tớ lại cảm thây thái độ của bọn họ hôm nay đổi với tớ cứ là la?"
“Không phải ảo giác.” Thẩm Hiểu Mạn trầm mặt nói, "Cậu không cần để ý tới bọn họ, một đậm bảo sao hay vậy, nghe người khác nói mây câu liên đứng ở điểm cao đạo đức bắt đầu lên án người khác.”
“Sao thế?" Cố Niệm kỳ quái hỏi.
Thẩm Hiểu Mạn đang định nói, đột nhiên ngậm miệng lại, len lén nháy mắt với Cổ Niệm: “Cậu tự nghe xem.”
Cổ Niệm len nhìn ra sau, cách bản cô khoảng hai ba người, Ngôn Sơ Vi đang ngồi cùng với mây cảnh sát văn phòng ở bên đó.
“Sơ Vi, cậu đừng buồn nữa. Cố Niệm kia cũng thật là...”
Ngôn Sơ Vi thở dài một hơi: “Thật ra tớ có thể hiêu lý do em ảy tức giận. Nhưng tớ cảm thây, tức giận thì tức giận, nhưng không thể trả thù nặng như vậy. Chuyện này Thành Nghị quả thật có sai, tớ cũng khuyên anh ây rôi. Thành Nghị cũng biêt có chừng có mực, không thật sự khiên Cô Niệm bị thương. Nhưng Cổ Niệm cứ một mực ghi hận. Tớ cảm thây, mọi người đều là đông nghiệp, nêu như không ai bị thương, chuyện này có thể cho qua thì cho qua đi, làm gì phải ép người ta vào đường cùng chứ.”
“Đúng vậy.” Một nữ đồng nghiệp nói, “Hứa Thành Nghị ở đây làm việc đã bao nhiều năm, lại là người được chọn tương lai thăng chức phó đội trưởng, kêt quả vì cô ta mà hủy hêt tiên đổ.”
Ngôn Sơ Vi lắc lắc đầu: “Nếu muốn trách em ấy, tớ cũng không trách được. Dẫu sao em ảy cũng lạc đường trong rừng, lúc đó chăc chăn rât sợ hãi. Vì chuyện này mà em ảy oán hận Thành Nghị, cũng có thể tưởng tượng được.”
“Sơ Vi, cậu đúng là luôn nghĩ cho người khác mà. Trong mắt cậu hình như không có người xâu, bảt luận là ai đã làm sai điều gì, cậu đều tha thứ. Cậu nghĩ cho cô ta như vậy, nhưng tớ nghe nói cô ta hình như còn không cảm kích.”