Phó Dẫn Tu vui mừng khôn tả, tuy chưa thể vào phòng của Minh Ngữ Đồng nhưng ít nhất không cần ngủ dưới đất, đây cũng là tiến bộ rồi không phải sao?
Phó Dẫn Tu thò đầu nhìn nhìn cửa phòng của Tiểu Cảnh Thời sau lưng Minh Ngữ Đồng.
Cửa phòng vẫn đang đóng, Phó Dẫn Tu liền nhanh chóng thu lại ánh mắt, đột nhiên kéo Minh Ngữ Đồng đến góc tường.
Minh Ngữ Đồng còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh đè lên góc tường. Không đợi Minh Ngữ Đồng nói gì, đôi môi của Phó Dẫn Tu đã in xuống như từng đợt thủy triều không ngừng vỗ vào đôi môi của cô, từng đợt từng đợt.
Minh Ngữ Đồng bị anh hôn đến không thở được, mũi, miệng, lồng ngực đều bị nghẹn lại. Cô đặt lên vai của Phó Dẫn Tu.
Ánh đèn trong phòng khách sáng tỏ như ban ngày, soi sáng gương mặt xinh đẹp của cô rất rõ ràng.
Phó Dẫn Tu siết chặt eo cô, cho cô tựa người lên tường sau đó nâng cô lên vị trí ngang với bản thân. Đầu óc Minh Ngữ Đồng lúc này hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ được gì cả, đến cả âm thanh mở cửa của Tiểu Cảnh Thời cô cũng không nghe thấy.
Vì trong nhà rất ấm, lại được lót một tấm thảm rất dày, ở đây Tiểu Cảnh Thời thường không thích mang dép lê, trước nay đều thích đi chân trần, thế nên lúc này bước ra cũng chẳng có tiếng động.
Cũng may còn có Phó Dẫn Tu phản ứng nhanh, lúc nghe thấy tiếng mở cửa liền buông Minh Ngữ Đồng ra, rồi đỡ cô trước khi cô kịp ngã xuống sàn.
Đôi mắt Minh Ngữ Đồng như được phủ bởi một tầng nước mỏng. Phó Dẫn Tu đưa tay bịt mắt của Minh Ngữ Đồng lại, trầm giọng nói: “Đừng nhìn anh như vậy.”
Minh Ngữ Đồng khó hiểu, nắm tay cánh tay anh đang bịt mắt của mình.
Lúc này, lại nghe thấy giọng của Tiểu Cảnh Thời, “Ba, ba và Đồng Đồng đang làm gì vậy? Hôn nhau sao?”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Cô vội hất tay Phó Dẫn Tu ra, nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh, đang ngẩng đầu, giương đôi mắt to tròn nhìn hai người họ.
Cô trốn sau lưng Phó Dẫn Tu. Phó Dẫn Tu cảm nhận thấy đôi tay mềm mại sau lưng đang nắm chặt vạt áo của mình. Sau đó cô len lén cấu vào eo anh một cái, bảo anh mau nghĩ cách trả lời.
Phó Dẫn Tu nghiêm mặt, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Nói bậy, ba đang thổi mắt giúp Đồng Đồng!”
Tiểu Cảnh Thời nghi ngờ nhìn hai người họ, hỏi: “Bị bụi bay vào mắt sao?”
Nói xong, cậu nhóc lại thò đầu nhìn xuyên qua tay Phó Dẫn Tu.
“Cửa sổ đang đóng mà.”
Hôn thì cứ bảo là hôn, có gì mà không dám nhận chứ?
Phó Dẫn Tu trừng mắt, “Ba có nói bị bụi bay vào mắt sao? Là lông mi vô tình rơi vào mắt, ba lấy ra giúp mẹ con rồi.”
Vẻ mặt Tiểu Cảnh Thời như nói “Con tin ba mới lạ”.
“Mau đi ngủ đi!” Phó Dẫn Tu bực mình thúc giục Tiểu Cảnh Thời.
Cậu nhóc ở đây chiếm hẳn một căn phòng cũng thôi đi, còn thường xuyên chạy đến làm bóng đèn, Phó Dẫn Tu thật sự đã nhịn rất lâu rồi.
Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, nói: “Con ra là để chúc ba mẹ ngủ ngon mà.”
Vẻ mặt Phó Dẫn Tu mất kiên nhẫn, mong cậu mau chóng trở vào.
Tiểu Cảnh Thời quyết định không thèm để ý đến ba, dù sao trước giờ ba vẫn luôn như vậy, cậu đã quen rồi. Cậu nghiêng đầu nhìn sang Minh Ngữ Đồng nãy giờ vẫn đang nấp sau lưng Phó Dẫn Tu, “Đồng Đồng, con đi ngủ đây, ngủ ngon!”
“Ừm, ngủ ngon.” Minh Ngữ Đồng nói.
Cậu gửi một nụ hôn gió cho cô: “Đồng Đồng, mẹ cũng phải ngủ sớm nhé!”
Tuy câu nói này của Tiểu Cảnh Thời rất đơn thuần, nhưng bản thân Minh Ngữ Đồng chột dạ, cứ suy nghĩ theo một hướng khác.
Cô lại khó khăn lên tiếng, “Ừm.”
Bàn tay của Phó Dẫn Tu đặt lên đỉnh đầu Tiểu Cảnh Thời, xoay đầu cậu, làm cả người cậu nhóc cũng xoay ra sau.
“Lấy đâu ra nhiều lời nhảm nhí vậy chứ, mau đi ngủ.”
Tiểu Cảnh Thời phồng má bước về trước, lúc đi đến trước cửa phòng lại dừng lại.
Cậu nhóc quay đầu nói với Minh Ngữ Đồng: “Đừng chơi với ba muộn quá!”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Nhân lúc Phó Dẫn Tu chưa nổi giận, Tiểu Cảnh Thời vội chạy nhanh như chớp trở về phòng của mình.
Minh Ngữ Đồng vừa giận vừa xấu hổ đánh vào lưng Phó Dẫn Tu một cái, “Đều tại anh!”
“Đều tại anh, đều tại anh!” Thái độ nhận lỗi của Phó Dẫn Tu vừa nhanh vừa thành khẩn.
Anh nhận lỗi nhanh như vậy, thái độ cũng tốt như vậy, dù Minh Ngữ Đồng ôm một bụng oán trách cũng không biết nên nói thế nào.
“Em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi.” Nói xong, cũng không thèm nhìn anh, vội vã bỏ đi.
Kết quả bước đi chưa được vài bước, phát hiện Phó Dẫn Tu vẫn đang lẽo đẽo theo sau.
“Anh đi theo em làm gì?”
“Anh không có chăn.”
“Anh đợi một chút.” Minh Ngữ Đồng nói xong, lại đi lấy chăn ra cho Phó Dẫn Tu. “Tối nay anh chịu khó một chút, ngày mai sẽ đi mua giường.”