Bao năm qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà khiến bà ngoại anh thành ra thế này?
Minh Tư Liên thì sống sung sướng, lại bỏ bà ngoại anh ta ở đây sống cực khổ khiến người ta đau xót. Loại người gì mới có thể để bà cụ phải ở đây sống cuộc sống nghèo khó cơ cực còn mình lại thoải mái hưởng lạc chứ?
Thấy bà cụ run rẩy, khó khăn đẩy xe về phía trước, Mạnh Trạch Đình nghẹn ngào gọi: “Bà ngoại!”
Anh ta chạy qua đó, bà cụ dừng bước quay đầu lại nhìn, có chút mơ hồ. Nhưng lập tức, sự mơ hồ trong đôi mắt đục ngầu đã biến thành ngạc nhiên, mở miệng nghẹn ngào gọi.
“A…”
“Bà ngoại, là cháu, Trạch Đình đây!” Mạnh Trạch Đình dừng lại trước mặt bà cụ, vịn vai bà nói: “Cháu về rồi! Bà ngoại, xin lỗi bà! Bây giờ cháu mới về, bao nhiêu năm qua khiến bà chịu khổ rồi.”
“Trạch Đình?” Bà cụ gọi, từng giọt nước mắt nặng nề rơi xuống. “Trạch Đình, cháu là Trạch Đình! Trạch Đình, Trạch Đình à!” Bà cụ khóc như mưa, túm chặt lấy cánh tay Mạnh Trạch Đình, “Cháu không sao. Cháu không sao, tốt quá rồi! Trạch Đình, cuối cùng cháu cũng về!”
Bà cụ khóc xé ruột xé gan, “Rốt cuộc cháu đã đi đâu vậy? Sao lại nói mất tích là mất tích thế! Cháu đã đi đâu hả? Thằng nhóc này, cháu làm chúng ta nhớ cháu chết đi được! Ba mẹ cháu còn cho rằng… còn cho rằng cháu… đã…”
Bà cụ khóc nấc lên, không thể nói tiếp được nữa. Con gái bà bệnh nặng không đỡ dược cũng chính là vì nguyên nhân này.
“Thằng nhóc này, vì sao không về sớm hơn hả? Vì sao chứ?” Bà cụ vừa khóc vừa đấm vào tay Mạnh Trạch Đình, “Ba mẹ cháu… Nếu như bọn họ biết cháu vẫn còn sống khỏe mạnh thì thật là tốt!”
Nếu như con gái và con rể bà cụ vẫn còn sống thì thật tốt! Họ sẽ có thể đoàn tụ với con trai họ rồi!
Nhưng đến chết họ vẫn không biết con trai vẫn còn sống tốt, đến chết vẫn không thể gặp mặt con trai một lần.
Nhìn thấy tình cảnh hai người nhận nhau, rồi nhớ đến sự vô tình của Minh Tư Liên, Minh Ngữ Đồng rớt nước mắt. Phó Dẫn Tu thấy thế, lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Mạnh Trạch Đình sợ bà ngoại khóc ngất đi, vội nói: “Bà ngoại, cháu vẫn luôn tìm kiếm mọi người, nhưng mọi người đã đổi chỗ ở, bị cắt đứt liên lạc nên cháu không tìm thấy. Khó khăn lắm đến hôm nay mới biết được tung tích của bà. Bà ngoại, bà đừng khóc nữa.” Mạnh Trạch Đình vừa nói vừa lau nước mắt cho bà cụ. Bộ dạng gầy gò của bà cụ khiến Mạnh Trạch Đình thực sự lo sợ bà có thể ra đi bất cứ lúc nào. Bà cụ đã như vậy, Minh Tư Liên không quay về thăm lấy một lần, cũng không quan tâm bà cụ sống hay chết.
Nghĩ đến đây, Mạnh Trạch Đình càng hận Minh Tư Liên hơn. Vốn dĩ, anh ta còn ôm chút hy vọng với Minh Tư Liên. Nhưng khi nhìn thấy bà ngoại, tất cả hy vọng đã sụp đổ.
Một lúc sau, bà cụ mới dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn nắm chặt tay Mạnh Trạch Đình không buông.
Mạnh Trạch Đình nói: “Bà ngoại, cháu về rồi, cháu sẽ luôn bên bà, không đi đâu nữa.”
“Đúng, đừng đi đâu nữa! Đi, theo bà về nhà. Chúng ta về nhà ngồi từ từ nói chuyện.”
Mạnh Trạch Đình gật đầu, lúc này mới quay lại nhìn đám người Phó Dẫn Tu.
“Trạch Đình, đây đều là bạn cháu ư?”
Bạn?
Không phải.
Nhưng Mạnh Trạch Đình cũng không giải thích nhiều, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
“Ôi, thật là… khiến các cháu chê cười rồi! Thật sự xin lỗi các cháu, bây giờ mới…”
Minh Ngữ Tiền hít hít mũi, cười nói: “Không đâu ạ. Chúng cháu đều hiểu mà. Bà đừng để ý.”
“Các cháu cùng về nhà với bà đi. Chỉ là…nhà bà bé lắm, các cháu đừng chê cười.”
Minh Ngữ Tiền vội nói không đâu, Trịnh lão thái thái định đẩy xe đi.
“Bà ngoại, những thứ này không cần nữa.” Mạnh Trạch Đình thấy thế, ngăn cản động tác của bà lại.
“Lãng phí lắm! Những thứ này khó khăn lắm bà mới bới lên được. Cháu đừng chê chúng có mùi, đợi quay về, bà xử lý qua là hết mùi ngay. Có những thứ sửa chữa đi vẫn có thể dùng tiếp, còn linh kiện có thể bán chút tiền đấy. Đúng rồi, cháu có gặp Tư Liên không? Con bé sống ở thành phố cũng rất khó khăn, bà bán những thứ này lấy tiền cũng để trợ giúp cho nó.”
Vừa nhắc đến Minh Tư Liên, Mạnh Trạch Đình sầm mặt, sợ khiến Trịnh lão thái thái hoảng sợ, anh ta mới cố gắng kìm nén cơn tức giận.