Minh Ngữ Đồng vội bước lùi về sau một bước, giơ tay che chóp mũi mình lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Dẫn Du biết mình có phần hơi quá đáng, nhưng vẫn không kìm được bật cười.
Minh Ngữ Đồng lập tức trừng anh một cái.
“Đau lắm sao?”
“Chỉ đau thôi thì nói làm gì, còn tê nữa.”
“Để anh xem thử.” Phó Dẫn Du nhẹ nhàng kéo bàn tay đang che chóp mũi của Minh Ngữ Đồng xuống, nhìn thấy chóp mũi của cô đỏ au, dáng vẻ quả thật trông rất tội nghiệp. Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô.
“Còn đau không?” Phó Dẫn Du dịu giọng hỏi.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Hình như… đúng là không còn đau nữa.
“Mới sáng sớm, anh đứng chặn trước cửa phòng em làm gì?”
Phó Dẫn Du rụt rè nhìn cô, chần chừ nói: “Chuyện tối qua, em còn giận không?”
Minh Ngữ Đồng kinh ngạc chớp chớp mắt vài cái, nhỏ giọng nói: “Em đâu có giận gì anh.”
“Không giận?” Phó Dẫn Du kinh ngạc hỏi.
“Vì em không muốn, anh liền lập tức dừng lại, dù bản thân nhịn rất khó chịu nhưng vẫn để tâm suy nghĩ của em. Em rất vui, vốn không giận gì anh.”
Ánh mắt Phó Dẫn Du sáng lên, “Thật sao?” rồi kéo Minh Ngữ Đồng vào lòng. Sau đó thuận thế đóng cửa phòng ngủ lại. Anh dồn cô đứng tựa vào chiếc tủ quần áo bên cạnh cửa, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, “Em thật tốt!”
Phó Dẫn Du tựa trán mình lên vầng trán của cô, mỉm cười khẽ, “Đồng Đồng, khi nào có thể cho anh sáng sớm thức giấc, vừa mở mắt liền nhìn thấy em đang gối đầu bên cạnh?”
Minh Ngữ Đồng mỉm cười, “Vậy phải xem biểu hiện của anh.”
Đôi mắt đen láy của Phó Dẫn Du càng u ám hơn một chút, “Cho em thấy biểu hiện trên giường của anh, có được không?”
“Đừng quậy nữa.” Minh Ngữ Đồng vội hỏi, “Anh làm bữa sáng chưa?”
“Đồng Đồng, em có phát hiện, bây giờ em sai bảo anh làm việc, một chút áp lực cũng không còn không?” Phó Dẫn Du mỉm cười hỏi.
Minh Ngữ Đồng ngây ra một chút, chớp chớp mắt, hình như đúng là vậy.
“Nhưng anh rất thích.” Phó Dẫn Du hài lòng nói.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Hình như Phó Dẫn Tu sau khi thay đổi, trở thành M luôn rồi à?
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong hết rồi, sáng nay ăn sandwich.” Phó Dẫn Du đáp, cũng có ý nói, bây giờ anh đang có rất nhiều thời gian để chơi với Minh Ngữ Đồng.
“Vậy thì mau ra ngoài đi.” Minh Ngữ Đồng lập tức nói, “Còn phải đi gọi Cảnh Thời thức dậy nữa.”
Phó Dẫn Du vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không chịu buông tay. Minh Ngữ Đồng đang định bảo anh buông cô ra, lại nghe Phó Dẫn Du nói: “Cho anh hôn thêm một chút đi.”
Không đợi Minh Ngữ Đồng đáp, Phó Dẫn Du đã tiến đến hôn cô.
Mãi cho đến khi Phó Dẫn Du hôn lên chiếc áo len mỏng của cô, trong đầu Minh Ngữ Đồng mới nổ đùng một tiếng.
Cảm nhận được cô đang định đẩy mình ra, Phó Dẫn Du lại không buông tay giống tối qua.
Anh ngẩng đầu, chiếc cằm lười biếng gác bên trên, khẽ cười nói: “Cho anh hôn thêm hai cái đi!”
“Anh mau buông em ra!”
“Anh đi gọi Cảnh Thời dậy.” Sau đó anh chạy đi nhanh như chớp.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Ở trước mặt Cảnh Thời, Phó Dẫn Du luôn ra vẻ đạo mạo, như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Còn làm bộ làm tịch đeo thêm một chiếc tạp dề. Thấy Minh Ngữ Đồng bước ra, anh vẫn điềm nhiên như không mỉm cười vẫy tay với cô, “Đồng Đồng, em dậy rồi à?”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Haha!
Cô dậy hay chưa, anh không biết sao?
“Mau ngồi đi, có thể ăn sáng rồi.” Phó Dẫn Du lại nói.
Minh Ngữ Đồng thật sự không chịu nổi dáng vẻ giả ngốc này của anh, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.
Ai ngờ, Phó Dẫn Du lại đi vòng qua bàn ăn, bước đến bên cạnh cô. Ở trước mặt Tiểu Cảnh Thời, cũng không biết kiêng kị, hôn lên má cô một cái, “Nụ hôn buổi sáng.”
***
Tuần sau Minh Tư Liên đã phải xuất phát đến nước Y rồi, Phương Thiên An cũng không ngờ lại nhanh như vậy. Minh lão gia thật sự đã cố hết sức để đuổi cổ Minh Tư Liên đi. Minh Tư Liên không hiểu ngôn ngữ, sang đó cũng không thể lập tức nhập học, còn phải cho cô ta học lớp ngôn ngữ trước, sau khi học xong ngôn ngữ còn phải thi nữa. Tuy Phương Thiên An sẽ cùng cô ta đến nước Y nhưng cũng không thể ở mãi bên cạnh cô ta. Mà Minh Tịnh Thủy cũng không đi cùng họ qua đó, còn phải ở lại đây xử lý công việc một chút, bàn giao xong mới qua đó tìm họ.
Phương Thiên An đang tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng, nhanh chóng xem xem những đồ nào cần thiết đều mua sẵn, cùng mang sang nước Y.