Nhưng vào giai đoạn cuối cùng, bà ta vẫn không từ bỏ, muốn xin Minh lão gia thay đổi chủ ý.
Sau khi cùng Minh Tư Liên mua sắm xong, bà hẹn với Minh Tịnh Thủy cùng đến thăm hai cụ. Nhưng Minh lão gia đã nói rõ cho đến khi Minh Tư Liên rời đi, cũng không cho phép cô ta đến nhà cũ nữa. Phương Thiên An lo lắng cho dù họ có đến thì cũng không gặp được hai cụ. Bà nghĩ mọi cách, muốn nhờ Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền cũng cùng đến.
Lúc Phương Thiên An nhắc đến chuyện này, tuy Minh Ngữ Tiền vốn không vui vẻ gì mấy nhưng sau một lúc lâu chần chừ thì vẫn miễn cưỡng đồng ý. Điều này khiến Phương Thiên An rất kinh ngạc, còn luôn miệng cảm ơn Minh Ngữ Tiền.
Minh Ngữ Đồng vừa ra khỏi công ty thì nhìn thấy Phó Dẫn Du đang đứng đợi ở bên đường.
“Sao anh lại đến đây?”
“Anh đi cùng em đến đó. Người lớn nhà em thiên vị, anh không yên tâm.”
Nói xong, còn lạnh lùng liếc sang Phương Thiên An một cái. Phương Thiên An lúng túng, không dám nói gì.
“Hơn nữa, chúng ta đã làm lành rồi, anh phải dùng thân phận cháu rể chính thức đến thăm ông bà mới được.”
Minh Ngữ Tiền liền lập tức đen mặt, ai nói anh ta là cháu rể chính thức chứ?
Người này thật biết thuận thế trèo cao.
Mặc kệ Minh Ngữ Tiền châm chọc anh thế nào, cuối cùng Phó Dẫn Du vẫn cùng họ đến nhà cũ. Xe dừng lại trước cổng nhà cũ, mọi người lần lượt trước sau xuống xe.
“Tư Liên!” Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn sang, thấy sau lưng họ, bên kia đường, có một chàng thanh niên đang dìu một bà lão.
Minh Ngữ Tiền suýt chút nữa thì chửi thề. Anh chàng Mạnh Trạch Đình này quả là biết cách!
Lúc này anh ta đang mặc một chiếc T-shirt không biết moi từ đâu ra, kiểu mười đồng hay vài chục đồng một chiếc, bên ngoài còn khoác một chiếc áo lông vũ vô cùng tầm thường, bên dưới mặc một chiếc quần jeans đã bạc màu. Chân mang một đôi giày thể thao đã cũ nát.
Tuyệt vời!
Trong lòng Minh Ngữ Tiền thầm cảm thán một câu.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của anh ta, vốn không thể ngờ đó lại là anh chàng ăn mặc lịch sự, khí thế hơn người mà trước đây cậu gặp.
Mạnh Trạch Đình này, rốt cuộc tìm bộ quần áo đó ở đâu ra vậy chứ?
Và bên cạnh anh ta, bà Trịnh ăn mặc càng giản dị hơn. Bộ trang phục này của bà Trịnh thì dễ tìm, dùng quần áo của chính bà là được. Nếu cầm thêm một chiếc túi bện bằng vải, sẽ giống như một bà lão nhặt rác bên đường.
Bà Trịnh và Mạnh Trạch Đình một già một trẻ đứng ở đó, giữa làn gió đông gào thét, dáng vẻ hoàn toàn sa sút.
Minh Ngữ Tiền: “...”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Phó Dẫn Du: “...”
Cách ăn mặc này Mạnh Trạch Đình đúng là hơi quá rồi.
Minh Tư Liên nhìn thấy bà Trịnh, sắc mặt liền thay đổi. Lần trước gặp phải Lục Tú Anh, tuy cô ta đã nói với Lục Tú Anh sẽ trở về thăm bà Trịnh, đó chẳng qua cũng chỉ nói ra để trì hoãn mà thôi. Nhưng bây giờ, cũng chẳng bao lâu nữa cô ta đã phải sang nước Y nên đã hoàn toàn từ bỏ ý định trước đó, không định đi tìm bà Trịnh nữa.
Thấy tình hình hiện lại, cô ta nhất thời hốt hoảng, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể đứng sững ngay tại chỗ, trong đầu dốc sức suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Giả vờ không quen biết bà ta?
Phải!
Giả vờ không quen biết!
Cô ta từng nói với Minh gia, gia đình bố mẹ nuôi của cô ta đã không còn ai nữa. Bây giờ đột nhiên lại lòi ra một người bà, chẳng có chút quan hệ nào với cô ta. Vốn dĩ, cho dù nhận lại bà Trịnh cũng không có vấn đề gì. Nhưng ban đầu cô ta đã phủ định sự tồn tại của bà Trịnh. Nếu bây giờ nhận lại, đây không phải chứng minh ban đầu cô ta đã nói dối sao? Người nhà Minh gia nhất định sẽ chất vấn cô ta, vì sao lại phải nói dối? Sao lại bỏ mặc một bà cụ đối xử với cô ta tốt như vậy?
Vì sao?
Đương nhiên vì cô ta muốn hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ. Cô ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với những người trong quá khứ. Từ ngày cô ta được Minh gia nhận lại, cô ta chỉ là một thiên kim tiểu thư phú quý, không có bất kỳ quan hệ gì với bọn người nghèo khổ đó.
Huống hồ, Mạnh gia làm liên lụy cô ta thảm như vậy, cô ta lớn lên được như vậy, tất cả đều là nhờ bản thân tự nuôi sống mình.
Minh Ngữ Đồng nói thật dễ nghe, Mạnh gia có ơn với cô ta, nếu không có Mạnh gia, không biết cô ta còn thê thảm đến mức nào. Minh Ngữ Đồng chính là kiểu người thánh mẫu, chụp mũ lên đầu cô ta!
Cô ta dựa vào bản thân mình đi làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân, có liên quan gì với Mạnh gia chứ?
Trong lòng Minh Tư Liên đã hạ quyết tâm, lại nghe thấy bà Trịnh gọi: “Tư Liên, đúng là cháu rồi!”
Bà Trịnh rất kích động, cuống cuồng bước vội về phía này. Nhưng bà không đi nhanh được, dáng người run rẩy, vóc dáng gầy nhom của bà cụ khiến mọi người xung quanh đều phải lau mồ hôi lo lắng cho bà. Nhưng điều này vẫn không ngăn người khác nhìn ra, bà Trịnh đang thật sự rất sốt ruột.