“Bà tôi phải sống như thế để dành dụm tiền cho Minh Tư Liên dùng. Câu mà bà ngoại tôi thường nói nhất chính là, Tư Liên một mình trong thành phố làm việc không dễ dàng.”
“Còn Minh Tư Liên, trước giờ chưa từng trở về thăm bà tôi lần nào. Trong căn nhà ngói cũ kỹ của bà tôi, cả điện thoại cũng không có. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không ai biết.”
“Sau đó, cô ta được các người nhận về, cô ta liền xem như chưa từng có người bà như bà tôi. Bà ngoại tôi không cần cô ta chăm sóc, chỉ cần cô ta trở về nói với bà một tiếng, nói cô ta đã trở về Minh gia, để bà đừng lo lắng nữa. Đừng nhặt rác để dành tiền cho cô ta nữa.”
Hai tay Phương Thiên An lạnh toát, đầu óc trống rỗng.
Những gì họ nói đều là thật!
Vốn không phải đến vu oan cho Minh Tư Liên!
Họ là người đã vất vả nuôi nấng Minh Tư Liên, nhưng Minh Tư Liên lại phụ lòng họ!
Nhìn thấy bà Trịnh, trong lòng Phương Thiên An cũng cảm nhận được. Không cần Mạnh Trạch Đình nói, cũng có thể nhìn ra bà Trịnh sống không được tốt. Đối xử với người trước giờ vẫn luôn dưỡng dục, chăm sóc cô ta, cô ta lại có thể vô tình như vậy.
Đột nhiên, Phương Thiên An không dám nhìn Minh Tư Liên nữa.
Minh Ngữ Tiền kinh ngạc thốt ra một tiếng, rồi nói với Mạnh Trạch Đình: “Lúc Minh Tư Liên trở về, chúng tôi còn đặc biệt quan tâm hỏi cô ta về tình hình gia đình các người, nhưng cô ta nói cả nhà các người đều không còn nữa.”
“Haha!” Mạnh Trạch Đình cười lạnh, “Chắc cô ta cũng mong cả nhà chúng tôi thật sự không còn nữa! Cũng tránh cho người khác biết trước đây cô ta từng sống trong một gia đình nghèo túng như chúng tôi.”
“Không phải! Không phải! Anh là tên bịp bợm!” Minh Tư Liên đứng bật dậy, “Ông nội, bà nội, ba mẹ, mọi người đừng tin lời anh ta!”
“Sao lại không tin? Người ta còn có đầy đủ chứng cớ.” Minh lão gia lạnh giọng nói, “Chuyện từ nhỏ đến lớn của cháu người ta đều biết, đến cả sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân cũng mang đến, mấy thứ này cũng không thể làm giả được!”
“Hay là cháu cứ đợi chúng ta phái người đến chỗ cháu từng sống, đi hỏi hàng xóm xem sao.” Minh lão thái thái cũng lên tiếng.
Minh Tư Liên biết mọi chuyện đã ngã ngũ, cô ta có phủ nhận cũng chẳng ai tin. Cô ta trầm mặc hồi lâu, không biết đang có tâm trạng gì. Sau đó nước mắt ào ạt rơi xuống.
“Phải.” Minh Tư Liên khàn giọng nói.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn sang Minh lão gia và Minh lão thái thái, “Họ chính là người của gia đình ba mẹ nuôi con, là bà ngoại và anh trai nuôi của con, nhưng con không muốn nhận lại họ. Vừa rồi ở bên ngoài cũng là con cố ý giả vờ như không quen biết họ.”
Phương Thiên An há hốc mồm, cổ họng nghẹn lại, lồng ngực bị nghẹn đến khó chịu.
Đây… Đây thật sự là thật!
Phương Thiên An run cầm cập. Đây chính là con gái của bà ta, con gái của bà ta sao?
“Nhưng sao mọi người không hỏi cháu là vì sao chứ?” Minh Tư Liên nức nở.
Minh lão thái gia nhíu mày: “Cháu nói đi.”
“Vì họ ngược đãi cháu!” Minh Tư Liên chỉ về phía Mạnh Trạch Đình và bà Trịnh.
Bà Trịnh “Hức” một tiếng rồi bật khóc. Bà nguyện tự mình chịu khổ chịu mệt, cũng chỉ mong Minh Tư Liên có thể sống tốt một chút. Hoàn toàn không thể ngờ, đến cuối cùng lại đổi lại một câu chỉ trích ngược đãi của cô ta.
Mạnh gia ngược đãi đứa trẻ này bao giờ chứ?
Đứa bé này… đứa bé này vốn dĩ đã xấu như vậy sao?
Họ nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy, lại nuôi dưỡng một kẻ máu lạnh!
Bà Trịnh bật khóc, “Minh Tư Liên, cháu nói chuyện phải nghĩ đến lương tâm! Cháu có thể không nhận chúng ta, xem như những năm qua tấm lòng của chúng ta đối với cháu là cho chó ăn! Nhưng cháu không thể vu oan người khác như vậy!”
Bà Trịnh vừa khóc vừa đấm mạnh vào ngực mình, “Chúng ta đến không phải đòi báo đáp gì, chỉ muốn đến đòi lại công đạo, không thể để cháu vu oan như vậy được!”
“Hừ, bà nói dễ nghe thật!” Minh Tư Liên nói với Phương Thiên An, “Mẹ, mẹ phải tin con! Mẹ nhìn xem họ ăn mặc rách nát như vậy đến đây, không phải đến đòi lợi ích gì sao? E rằng nếu chúng ta không đưa cho họ chút gì, họ sẽ đem những chuyện trước đây của con nói ra ngoài, làm mất mặt Minh gia!”
“Con không tin, xã hội bây giờ nghèo đến mức nào cũng không đến mức ăn mặc rách nát như vậy, ăn bánh bao với dưa muối sao? Nơi này là thành phố B chứ không phải thâm sơn cùng cốc gì.”
Hốc mắt Minh Tư Liên đỏ lên, tỏ vẻ đáng thương, “Thật ra họ vẫn luôn đối xử không tốt với con, thế nên con thà xem như họ không tồn tại. Con vẫn luôn không nói với mọi người chính vì không muốn làm mọi người đau buồn, tự trách. Dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi, con cũng không muốn bị quá khứ ảnh hưởng nữa. Từ lúc con có thể bắt đầu làm việc thì chuyện gì trong nhà cũng do con làm. Động tác của con chỉ cần chậm một chút liền bị đánh đập dã man!”
“Nói bậy, cháu nói bậy!” Bà Trịnh tức giận bật khóc, giậm chân, “Sao cháu có thể như vậy, sao có thể ăn nói lung tung như vậy!”
“Thế nên con mới không muốn nhận lại họ.” Minh Tư Liên khóc lóc với Phương Thiên An, “Ba, mẹ, bảo họ đi đi, con không muốn nhìn thấy họ!”
Phương Thiên An muốn nói nhưng lại chỉ im lặng nhìn Minh Tư Liên, thật ra trong lòng bà ta đã tin những gì Mạnh Trạch Đình nói. Nhưng Minh Tư Liên dù sao cũng là con gái của bà ta, trên mặt tình cảm, bà ta vẫn muốn tin Minh Tư Liên. Rõ ràng biết cô ta đang nói dối nhưng cũng muốn tự thuyết phục mình như vậy.
“Chi bằng hôm nay tôi nói rõ ràng với các người.” Minh Tư Liên nói, “Chi bằng cho các người một chút tiền, để các người sau này không bám lấy tôi nữa, ra ngoài cũng đừng nhắc gì với người khác về quan hệ với tôi. Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”