“Ai mà không muốn sống lương thiện được người khác yêu quý chứ? Tất cả đều do cuộc sống ép buộc.” Minh Tư Liên nói.
Mỗi lần nhắc đến chuyện cô ta đi lạc, Phương Thiên An đều không nói được gì, lòng đầy tự trách.
“Nói bậy!” Minh Tịnh Thủy tức giận quát, “Cái gì mà cuộc sống ép buộc, đều là vớ vẩn, ngụy biện! Cuộc sống trước kia của mày ép buộc, thế còn bây giờ thì sao? Minh gia bạc đãi mày sao? Khiến mày bị cuộc sống ép buộc không? Mày ở Minh gia làm mưa làm gió, Ngữ Đồng ép mày làm thế à? Do bản thân mày tự ghen ghét vớ vẩn, cảm thấy không công bằng, nhiều lần hãm hại con bé. Sau đó mày nói với tao là cuộc sống ép buộc? Cút về cái chỗ cuộc sống ép buộc mày đi! Không cần kiếm cớ cho sự xấu xa của mày đâu!”
“Phương Thiên An, bà nghe rõ đấy. Sau này đừng có kiếm cớ cho hành vi xấu xa của nó nữa. Bắt đầu từ hôm nay trông chừng nó ở nhà cho cẩn thận, cũng chính vì nó là con ruột của tôi nên tôi càng không thể bỏ mặc nó được!” Minh Tịnh Thủy tức giận nói.
Mạnh Trạch Đình nói rất có lý, cô ta có thể đối xử như vậy với Mạnh gia thì cũng sẽ có thể đối xử với bọn họ như vậy.
Ngoài huyết thống, thực ra bọn họ cũng không có nhiều điểm thân thiết với Minh Tư Liên. Tất cả đều cần phải có thời gian bồi dưỡng.
Nhưng Mạnh gia thì sao?
Thời gian hơn hai mươi năm vẫn không đủ ư?
***
Rời khỏi nhà cũ, đi đến cửa, thấy dáng vẻ cao ngạo đắc ý của Minh Ngữ Tiền, Minh Tịnh Sơn nói: “Chuyện này là do hai con sắp xếp?”
Minh Ngữ Tiền cười hì hì nói: “Đâu có, con có thể sắp xếp sai khiến Mạnh Trạch Đình sao? Nhưng mà con phát hiện chuyện của Minh Tư Liên, lại biết Mạnh Trạch Đình vẫn luôn tìm kiếm người nhà nên giúp anh ta một tay. Là bọn họ yêu cầu đến tìm Minh Tư Liên tính sổ.”
Minh Tịnh Sơn lắc đầu, liếc nhìn cậu: “Mạnh Trạch Đình là con nuôi của ông trùm mafia, với tính cách của cậu ta, tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha cho Minh Tư Liên. Lần này, Minh Tư Liên…”
Không đơn giản mà thoát được đâu.
“Đó không phải là chuyện của con, dù sao cũng không phải do chúng ta làm.” Minh Ngữ Tiền không quan tâm, “Hơn nữa, Minh Tư Liên làm chuyện xấu, còn không cho người ta trút giận vì người nhà sao? Bất luận ai gặp phải chuyện nay cũng đều không nhịn được đâu.”
Minh Ngữ Tiền nhận hết việc tính toán Minh Tư Liên về mình.
Chuyện này, cho dù bọn họ không có lỗi. Nhưng trước giờ Minh lão gia vẫn luôn giữ thái độ muốn giấu hết mọi chuyện xấu Minh Tư Liên đã làm, chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài.
Nhưng chuyện hôm nay làm sao mà giấu nổi.
Bởi vì Mạnh Trạch Đình đã biết, anh ta sẽ làm thế nào hoàn toàn không nằm trong khả năng kiểm soát của Minh gia. Chuyện này truyền ra ngoài, ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến Minh gia. Mặc dù Minh lão gia không nói nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không tán thành, sẽ có chút không vui.
Minh Tịnh Sơn có thể nghĩ đến, Minh lão gia chắc chắn cũng có thể nghĩ đến. Cho nên Minh Ngữ Tiền liền nhận hết lên đầu mình. Dù ông nội có thực sự muốn trách tội, cũng sẽ không trách Minh Ngữ Đồng.
Phó Dẫn Tu vô cùng vui mừng về hành động bảo vệ chị gái như vậy của Minh Ngữ Tiền.
Mọi người ngồi xe rời đi. Xe đi được một đoạn, Minh Ngữ Đồng phát hiện đây không phải hướng đi về nhà mình.
Phía sau cũng không có xe của Minh Ngữ Tiền.
Cô nghi ngờ nhìn Phó Dẫn Tu. Anh giải thích: “Vốn dĩ hôm nay đến tìm em là muốn hẹn hò với em, không ngờ lại phải đến Minh gia trước. Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, không sắp xếp được cái khác nhưng ăn một bữa cơm thì được.”
Minh Ngữ Đồng suy nghĩ, hình như cô thực sự chưa từng một mình hẹn hò với Phó Dẫn Tu. Trước đây hai người có đi xem phim, nhưng bên cạnh còn có cả Tiểu Cảnh Thời. Hơn nữa khi đó mặc dù thái độ của cô đã hòa nhã nhưng vẫn chưa tỏ rõ thái độ.
Vì vậy, bây giờ Phó Dẫn Tu nhắc đến hẹn hò, Minh Ngữ Đồng cũng không phản đối. Nhưng cô không ngờ, nơi mà Phó Dẫn Tu sắp xếp lại là Lãng Viên.
Lúc Giáp một lái xe vào Lãng Viên, Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên đến ngây người.
Minh Ngữ Đồng không nói lên lời, tâm trạng có chút kỳ lạ. Cô hơi nghi ngờ dụng ý của Phó Dẫn Tu.
Phó Dẫn Tu bèn giải thích: “Vốn dĩ anh muốn tìm một nhà hàng có bầu không khí tốt, khung cảnh lãng mạn, nhưng chọn đi chọn lại anh đều không vừa ý. Những nhà hàng kia đa số đều giống nhau, không có chỗ nào đặc biệt nổi bật, nếu như chỉ là ăn một bữa cơm cũng được nhưng sẽ không để lại ấn tượng gì. Đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên sau khi anh và em làm lành, anh không muốn tùy tiện.”
Xe đỗ cách cửa nhà Phó Dẫn Tu một đoạn, Phó Dẫn Tu xuống trước. Bây giờ bên ngoài đã tối om, chỉ có ảnh đèn đường hiu hắt chiếu sáng. Lúc này, Phó Dẫn Tu mới mở cửa xe, đỡ cô xuống.
Minh Ngữ Đồng vừa bước xuống liền ngạc nhiên, vui mừng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô cúi đầu nhìn thấy những cây nến xếp thành một hàng trên mặt đất, xếp dài vào đến tận cửa nhà anh.
Phó Dẫn Tu đưa tay về phía Minh Ngữ Đồng. Anh hơi cúi người, dịu dàng nói: “Đồng Đồng, cuối cùng anh cũng đưa em về nhà được rồi.”