Anh nhìn điện thoại nhưng không trả lại cho cô mà trực tiếp nghe máy.
Lẽ nào người gọi điện thoại đến là đàn ông?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đàn ông gọi điện cho cô cũng chỉ có Minh Ngữ Tiền và ba cô thôi. Còn về Tưởng Lộ Liêm, đã khá lâu rồi anh ta không liên lạc gì với cô.
“Alo?” Phó Dẫn Tu lạnh lùng mở miệng, giọng nói đầy sự chán ghét.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Phó Dẫn Tu tỏ thái độ như vậy, có lẽ có thể loại trừ khả năng người gọi đến là Minh Tịnh Sơn.
“Đồng Đồng không có thời gian.”
Tiểu Cảnh Thời ở đầu dây bên kia phồng má nói, “Sao ba và Đồng Đồng còn chưa về chứ?”
Phó Dẫn Tu đắc ý nhếch mép, “Tối nay ba mẹ sẽ không về, con ở nhà ngủ một mình đi.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Thì ra là điện thoại của Tiểu Cảnh Thời.
Cô đã quên mất, cho dù là đối với con trai ruột của mình Phó Dẫn Tu cũng có thái độ như vậy.
Đây rốt cuộc là tính cách gì không biết?
“Ba mẹ đang ở đâu?”
Sao ba mẹ lại lén lút đi hẹn hò riêng sau lưng cậu chứ?
“Muốn biết à?”
Nghe thấy Tiểu Cảnh Thời hừ lạnh hai tiếng, Phó Dẫn Tu nói: “Không nói cho con.”
Tiểu Cảnh Thời: “...”
“Ba, ba thay đổi rồi! Lúc cần dùng đến con thì khen con ngầu, đẹp trai đáng yêu, đến lúc tán được Đồng Đồng rồi thì trở mặt vứt bỏ con sang một bên, đã nói trước là thiên sứ nhỏ của nhau mà!”
Phó Dẫn Tu: “...”
“Ba mẹ không cần con nữa sao?” Tiểu Cảnh Thời ấm ức hỏi.
Phó Dẫn Tu bĩu môi, “Nói ngốc nghếch cái gì đó, không thấy Giáp ba và Giáp bốn ở đó với con sao? Không cần con nữa thì ba lãng phí Giáp vệ ở bên con làm gì?”
“Hứ!” Tiểu Cảnh Thời cực kỳ tức giận.
Vậy mà Đồng Đồng cũng vì ba mà bỏ mặc cậu.
Không đúng, đây chắc chắn là chủ ý của ba.
Là ba lừa Đồng Đồng đi.
Đồng Đồng thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ không vô tình thế được.
“Được rồi, con ngủ sớm đi. Ba tắt máy đây.”
“Đợi đã, đó là điện thoại của Đồng Đồng mà.” Tiểu Cảnh Thời nói, sao ba làm có thể tự ý quyết định thế?
“Ha ha, của Đồng Đồng chính là của ba.” Phó Dẫn Tu nói xong liền tắt máy.
“Là Cảnh Thời?” Minh Ngữ Đồng hỏi.
“Ừ.” Phó Dẫn Tu chán ghét bĩu môi.
Không nghĩ lúc này rồi còn nhảy ra con kỳ đà Tiểu Cảnh Thời.
Phó Dẫn Tu nhanh chóng đi về bên cạnh Minh Ngữ Đồng, chống tay đỡ cơ thể.
“Vừa rồi nhìn đẹp mắt không?” Phó Dẫn Tu hỏi.
“Hả?” Minh Ngữ Đồng không kịp phản ứng.
Phó Dẫn Tu cũng không đắp chăn, hào phòng phơi bày cơ thể một cách trực diện cho Minh Ngữ Đồng nhìn, “Em có hài lòng với những gì mình nhìn thấy không?”
Minh Ngữ Đồng giật khóe miệng, “Anh học đâu ra câu nói này thế hả?”
“Học trong sách đó. Những nhân vật nữ chính trong truyện đều thích nam chính, đặc biệt khi nam chính nói câu này, bọn họ đều cảm thấy rất cool ngầu.”
“Ai đưa cho anh loại sách đó hả?”
“Hàn Trác Lệ. Bởi vì cậu ta độc thân quá lâu cho nên mua những sách đó về nói muốn học tập.”
Minh Ngữ Đồng nghiêm túc nói với Phó Dẫn Tu, “Hàn Trác Lệ độc thân suốt bao năm qua không phải không có lý do. Anh không độc thân, học theo anh ta làm gì?”
“Cũng đúng.”
Mặc dù những quyển sách đó là Hàn Trác Lệ đưa cho anh trước khi anh và Minh Ngữ Đồng làm lành, nhưng bây giờ có vẻ thực sự không có tác dụng mấy. Vẫn nên trả lại thì hơn, để cho anh ta chăm chỉ học tập.
Anh đã là người có vợ. Buổi tối sẽ có cô vợ mềm mại thơm ngát ngủ cùng, buổi sáng mở mắt ra sẽ có người chúc anh buổi sáng tốt lành. Cho dù đi đâu cũng có cô bên cạnh.
Minh Ngữ Đồng nhìn biểu cảm càng lúc càng kiêu ngạo, càng lúc càng đắc ý trên gương mặt Phó Dẫn Tu thì nhất thời cảm thấy kỳ lạ, không biết trong lòng anh đang ảo tưởng cái gì nữa.
Phó Dẫn Tu tự vui vẻ xong, cúi đầu hôn lên môi Minh Ngữ Đồng.
“Ban nãy làm em mệt rồi à?”
Lúc này cô cực kỳ cảnh giác với câu hỏi của anh, cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh đầy cạm bẫy.
“Mệt rồi hả?” Phó Dẫn Tu lại hỏi.
“Ừ… rất mệt.” Minh Ngữ Đồng trả lời, thăm dò nhìn Phó Dẫn Tu.
Phó Dẫn Tu nghe xong cực kỳ vui vẻ, háo hức hăm hở: “Vậy anh xoa cho em.”
Anh vừa nói vừa luồn tay vào trong chăn.