“Nếu như anh làm em không vui, em có thể đuổi anh ra phòng ngủ cho khách.” Phó Dẫn Tu vẫn chưa phạm lỗi đã nghĩ xong cả hình thức phạt thay cô.
Minh Ngữ Đồng sửng sốt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Cô cúi đầu nhìn, Phó Dẫn Tu lại đang bận rộn cởi khuy áo ngủ của cô.
“Anh làm gì thế hả?” Minh Ngữ Đồng vội vàng ngăn cản anh, kéo tay anh ra.
“Cởi đồ đi ngủ.” Phó Dẫn Tu nói một cách hồn nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, giống như việc cởi hết đồ đi ngủ mới là bình thường.
Minh Ngữ Đồng nghiến răng nói, “Em quen mặc đồ đi ngủ.”
“Anh không quen, anh quen nude đi ngủ rồi.”
“Vậy anh tự nude đi, em không thích.”
“Nhưng mà đồ ngủ của em sẽ cọ vào da anh, sẽ không thoải mái. Hai chúng ta cùng nude sẽ vô cùng thoải mái.” Phó Dẫn Tu dỗ dành, “Vừa rồi chúng ta không mặc quần áo ôm nhau thoải mái lắm mà.”
“Anh muốn tối nay ra ngủ phòng khách?” Minh Ngữ Đồng nghiến răng hỏi.
Phó Dẫn Tu: “...”
Vẫn phải nhanh chóng chuyển cái giường Minh Ngữ Đồng mua đến đây, như thế ít nhất anh sẽ không phải ngủ phòng khách.
Dù sao thì Phó Dẫn Tu cũng không ầm ĩ giày vò cô nữa.
Minh Ngữ Đồng mệt lả người, ngủ rất say.
***
Đêm khuya, ở nơi giam giữ những kẻ phản bội của tổ chức Thorny.
Lúc này, một chiếc xe đỗ trước đỉnh một ngọn núi. Một đôi vợ chồng bước xuống xe, phía sau còn có hai người mặc đồ đen. Hai chiếc xe khác theo sát phía sau chiếc xe kia cũng đã đỗ lại, sau đó thêm tám người cũng mặc áo đen đi xuống. Vẻ mặt họ lạnh lùng nghiêm nghị, giống như trời sinh không có biểu cảm.
Một người đi trên cùng không biết ấn vào đâu, một cánh cửa trên thân núi mở ra. Hai tên bảo vệ từ trong đi ra, người mặc đồ đen lùi ra phía sau đôi vợ chồng kia.
Hai tên bảo vệ thấy đôi vợ chồng kia lập tức cung kính.
“Ông chủ, bà chủ.”
“Chúng ta vào trong.” Phó Nhân Kiệt nói.
Đám mặc đồ đen phía sau đồng loạt đáp lời rồi đi theo. Hai tên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành tránh đường.
Lúc Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực đi vào trong, đèn hai bên hành lang bỗng nhiên được bật sáng trưng, chiếu sáng hành lang vốn đang tối om. Sau đó lại có hai người người đi ra đón, dẫn Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực đi vào trong.
Cả cái trại giam yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả những người trông coi trại giam khi làm việc đều không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Quần áo, giày dép họ mặc đều được làm bằng chất liệu đặc biệt, có thể khiến họ giữ yên tĩnh tuyệt đối. Bọn họ rất ít dùng những hình phạt thân xác với phạm nhân bị nhốt ở đây. Mà họ dùng chính sự yên tĩnh này để dày vò tâm lý của phạm nhân.
Người trông coi trại giam sẽ không cấm phạm nhân nói chuyện, họ có thể tự nói chuyện một mình, thậm chí có phạm nhân lúc mới đến còn chủ động nói chuyện với những người này. Đương nhiên người canh gác sẽ không để ý đến họ, nhưng họ vẫn cứ không từ bỏ, cho rằng chỉ cần tiếp tục kiên trì người những người này sẽ để ý đến mình.
Cứ thế lâu dần, trừ những người tâm lý vô cùng vững, người bình thường sẽ bị dồn nén đến phát điên. Thậm chí có người còn đâm đầu vào tường tự sát. Ngột ngạt như vậy không chỉ giày vò phạm nhân mà còn giày vò cả người canh gác. Vì thế, đa số những người canh gác ở đây cũng đều là vì đã phạm lỗi. Giống như Hà Nhược Di trước đây vì tội nhiều chuyện ở buổi tiệc xã giao mà bị phạt tới đây làm người canh gác ba tháng.
Ý định ban đầu là đề cô ta giữ cho tốt cái miệng của mình, ở đây học cách làm sao để ngậm miệng. Nhưng Hà Nhược Di rõ ràng không học được, vì thế lại một lần nữa bị đưa về đây. Song lần này không phải là một người canh trại mà là một phạm nhân.
Khi Phó Nhân Kiệt nói muốn gặp Hà Nhược Di, người canh gác rõ ràng hơi chần chừ. Hà Nhược Di là do Phó Dẫn Tu đích thân ra lệnh nhốt ở đây. Người canh gác không biết Phó Nhân Kiệt định làm gì, nhưng Giáp một đã đích thân căn dặn ngoại trừ Phó Dẫn Tu cho dù là ai cũng không được phép cho gặp cô ta.
Nhưng người trước mặt lại là ba ruột của Phó Dẫn Tu.
Rốt cuộc có tính là ngoại lệ không?