Minh Ngữ Đồng theo bản năng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa quán cà phê, nhìn thấy anh đang đứng ở đấy.
Hai người cách cửa sổ, ánh mắt đối diện với nhau. Phó Dẫn Tu nở nụ cười dịu dàng với cô. Minh Ngữ Đồng ngơ ngác để điện thoại di động xuống, thấy Phó Dẫn Tu đẩy cửa đi vào.
Cát Tĩnh Bồi nở nụ cười, thấp giọng nói: “Các cô nhìn đi, Ngữ Đồng có phải là đang yêu hay không?”
Sau khi Cát Tĩnh Bồi nói xong, Tần Thư Đường lập tức phụ họa: “Tôi cũng thấy thế. Hồi trước khi tôi và chồng tôi ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt cũng giống như vậy.”
Vẻ mặt Tôn Giai Thiến trở nên cứng ngắc, ngũ quan cũng vì vậy mà có chút vặn vẹo.
“Chưa chắc đã là như vậy, lúc trước tất cả mọi người đều nói cô ta rất khó có thể mang thai, làm gì còn ai dám qua lại với cô ta chứ?”
“Không thể tin hết tất cả lời đồn được, nếu không thì nó sẽ không gọi là lời đồn.” Cát Tĩnh Bồi lạnh lùng nói.
Trải qua chuyện hôm nay, cô đã quyết định rồi, sau này sẽ không qua lại với Tôn Giai Thiến và Mộc Thu Tử nữa. Hai người này chả làm được chuyện tốt lành gì, nếu còn qua lại với bọn họ, thật sự là sẽ vô duyên vô cớ đắc tội với người khác.
Mộc Thu Tử lại nói: “Mặc dù là lời đồn nhưng lúc chuyện đó bị truyền ra, Minh Ngữ Đồng cũng không đứng ra làm sáng tỏ. Nếu như khi đó cô ta nói là cô ta đã có bạn trai thì chẳng phải lời đồn này sẽ biến mất hay sao? Trừ phi khi đó cô ta che giấu, hoặc là căn bản không có, ai biết bây giờ cô ta đang nói chuyện với ai chứ.”
“Tại sao hai người các cô lại cứ thích làm khó người ta vậy chứ?” Cát Tĩnh Bồi không thể nhịn được nữa nói, “Minh Ngữ Đồng đắc tội với các cô à?”
“Chúng tôi nhằm vào cô ta chỗ nào chứ? Đây chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Tôn Giai Thiến mạnh miệng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ chột dạ và không được tự nhiên.
Mộc Thu Tử không vui nói với Cát Tĩnh Bồi: “Cô có cần phải nhằm về phía bọn tôi như vậy không? Cô ra vẻ như thể bản thân cô chính trực lắm không bằng. Rốt cuộc là cô đứng về phía nào vậy hả?”
“Tôi không thuộc phe nào hết, tôi chỉ không nhìn nổi việc người khác bị bắt nạt. Hơn nữa, hai người các cô bắt nạt người khác, lòng dạ bất chính, vậy thì tự mình ra mặt đi, đừng có mà lợi dụng chúng tôi, đẩy tôi với Tần Thư Đường ra làm bia đỡ đạn.”
“Về sau những loại chuyện này các cô tự đi mà làm, chúng ta quen biết đã lâu, vậy mà các cô lại còn lợi dụng cả chúng tôi nữa.” Tần Thư Đường nói.
“Chúng ta không nên tiếp tục qua lại với bọn họ nữa.” Cát Tĩnh Bồi nói, “Bình thường đã đủ mệt mỏi rồi, kết giao bạn bè là vì muốn tìm một người thoải mái, chân thành. Kết quả còn phải đề phòng bị hãm hại, lợi dụng.”
“Hai người các cô đừng có mà quá đáng!” Khuôn mặt Tôn Giai Thiến có chút vặn vẹo.
Không phải là chỉ chọc Minh Ngữ Đồng hai câu thôi sao?
“Tôi thấy hai ngươi là muốn lấy lòng Minh Ngữ Đồng chứ gì.” Mộc Thu Tử cười lạnh một tiếng, châm biếm nói, “Thấy gia sản của Minh gia lớn nên muốn thân thiết với Minh Ngữ Đồng, có đúng không? Nhưng tôi thấy hai cô đã phải phí công rồi. Minh Ngữ Đồng sao có thể thể tiếp nhận Minh gia được chứ, cô ta còn có một em trai nữa cơ mà. Chồng tôi nói Minh gia đã sớm quyết định Minh Ngữ Tiền là người thừa kế rồi. Hơn nữa gần đây Minh Ngữ Tiền đã bắt đầu chậm rãi gom hết tất cả quyền lực của công ty vào trong tay của mình rồi.”