“Đúng vậy.” Tôn Giai Thiến nói, “Trừ phi Minh Ngữ Đồng có thể tìm được một đối tượng liên hôn, nhà chồng cũng lợi hại giống thế. Đáng tiếc với tai tiếng của Minh Ngữ Đồng bây giờ, còn ai muốn cô ta nữa chứ?”
Tôn Giai Thiến vừa dứt lời, bên cạnh lại có người lén lút kéo vạt áo của cô ta.
“Sao thế?” Tôn Giai Thiến kìm nén sự không kiên nhẫn trong lòng lại, cúi đầu không chú ý hỏi.
“Các cô nhìn kìa...”
Tôn Giai Thiến nghe vậy, lập tức nhìn theo hướng tay cô ta chỉ về phía cửa của quán cà phê, thấy một người đàn ông đi đến.
Người đàn ông kia thật sự là quá chói mắt, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã có chút không rời mắt được. Người đó là Phó Dẫn Tu.
Dù nhóm người Tôn Giai Thiến đều đã kết hôn sinh con hết rồi nhưng vẫn không nhịn được mà đưa mắt nhìn Phó Dẫn Tu, rồi lại không thu về được.
Không phải chỉ là gương mặt hoàn mĩ mà toàn thân đều phát ra mị lực, như là một cỗ hormone di động.
Sau đó, bọn họ lập tức kinh ngạc phát hiện, Phó Dẫn Tu từ đầu đến cuối chỉ nhìn về phía Minh Ngữ Đồng.
Mà Minh Ngữ Đồng thì sao?
Lúc này cô đang ngốc nghếch cầm điện thoại di động, ngơ ngác nhìn Phó Dẫn Tu.
Mộc Thu Tử mím môi, trong lòng cũng đang bồn chồn. Lẽ nào Minh Ngữ Đồng đang yêu thật sao? Có người đàn ông biết rõ tình huống của cô ta mà vẫn bằng lòng muốn cô ta sao? Bị ngốc hả? Hay đây chỉ là chơi đùa một chút mà thôi nhỉ!
Biết cô ta không mang thai được nên không cần phải làm biện pháp bảo vệ, cực kỳ thuận tiện. Cũng bởi vì như vậy nên càng thích cô ta chăng.
Tôn Giai Thiến giễu cợt cười một tiếng, kéo Mộc Thu Tử, nói: “Cô nhìn Minh Ngữ Đồng mà xem, như thể mấy đời chưa từng nhìn thấy đàn ông vậy đó, nhìn người ta chằm chằm như vậy, thật nực cười.”
Mộc Thu Tử thấp giọng, do dự hỏi: “Người kia... không phải là đến tìm cô ta đấy chứ.”
“Không thể nào chứ?”
Cát Tĩnh Bồi nghe được lời của hai người, chỉ xì một tiếng, không nói gì thêm.
Phó Dẫn Tu dừng lại ở trước mặt Minh Ngữ Đồng.
Minh Ngữ Đồng kinh ngạc cười hỏi: “Tình cờ thật đó, anh vừa mới đến đây à?”
“Đi đến công ty em biết em không ở đó, anh lại đang không có chuyện gì nên vừa đi đến chỗ này vừa gọi điện thoại cho em, không nghĩ tới thật sự đi đúng hướng.”
Phó Dẫn Tu nhẹ nhàng nhéo lên gò má của cô một chút, “Hai ta có duyên thật đấy.”
Minh Ngữ Đồng đồng ý gật đầu: “Cái này cũng đúng.”
Phó Dẫn Tu nhìn quanh một vòng bên trong quán cà phê rồi hỏi: “Bàn việc xong chưa?”
“Bàn xong rồi, đang chuẩn bị đi.” Minh Ngữ Đồng gật đầu nói.
“Anh đến đây quả thật là cực kỳ đúng lúc.”
“Chờ một chút, em vẫn còn để túi xách ở chỗ ngồi.”
Minh Ngữ Đồng cầm túi lên thì nghe thấy Phó Dẫn Tu hỏi: “Bạn của em à?”
Không phải vừa nãy mới nói là đang thảo luận công việc với khách hàng hay sao? Anh quả thực không biết Minh Ngữ Đồng lại có một nhóm bạn bè như thế.
“Là bạn học hồi cấp 2, lúc đi gặp khách hàng thì gặp được nên ngồi xuống trò chuyện một chút.”
Vẻ mặt của Tôn Giai Thiến và Mộc Thu Tử không ngừng thay đổi, ánh mắt rơi vào trên mặt của Phó Dẫn Tu, lộ ra vẻ không dám tin.