Hai người ăn cơm trưa xong, Phó Dẫn Tu đưa Minh Ngữ Đồng quay về công ty. Lần này anh xuống xe mở cửa cho Minh Ngữ Đồng.
Đai an toàn vẫn còn đang thắt ở trên người của cô, Phó Dẫn Tu đã mở cửa ra rồi. Anh đưa tay đến, ngón tay thon dài ấn xuống phía dưới.
“Lạch cạch” một tiếng, đai an toàn lập tức được mở ra.
Lòng bàn tay Phó Dẫn Tu hướng lên trên, đưa tới trước mặt của Minh Ngữ Đồng, “Đến đây nào.”
Rồi hai người cứ thế tay nắm tay đi vào công ty. Lúc này sắp kết thúc thời gian nghỉ trưa, các nhân viên đi ra ngoài ăn cơm đều đã trở về, có nhiều nhân viên đi lại bên trong công ty, vô cùng náo nhiệt. Hai người nắm tay nhau lập tưc thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Rốt cuộc Minh Ngữ Đồng đã hiểu rõ được ý của anh khi muốn đưa mình đi vào. Phó Dẫn Tu vui rạo rực, cảm thấy hiệu quả không tệ, quyết định lần tới sẽ đưa Minh Ngữ Đồng đến Tu Kỳ đi dạo.
“Được rồi, đưa đến đây thôi.” Minh Ngữ Đồng nói, “Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rồi.”
Phó Dẫn Tu nắm tay cô, đầu ngón tay trỏ vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô. Anh cúi đầu, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Minh Ngữ Đồng: “Anh đi đây.”
Minh Ngữ Đồng hít vào một hơi, cố gắng đè xuống hơi nóng trên mặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi xoay người đi vào thang máy.
Phó Dẫn Tu đi ra khỏi cửa chính Minh Nhật, Giáp một và Giáp hai bước ra.
“Ông chủ, vừa nãy có không ít người lấy điện thoại di động ra chụp hình.”
Phó Dẫn Tu hài lòng gật đầu, “Không tệ.” Sau đó lại hỏi: “Các cậu có chụp không?”
Giáp một muốn co giật khóe miệng, “Có chụp.”
“Phát hết ra ngoài đi, để cho tất cả mọi người đều biết tôi và Đồng Đồng đã chính thức ở bên nhau.”
Giáp một lấy ảnh chụp ra cho Phó Dẫn Tu nhìn.
Phó Dẫn Tu nhìn mấy cái, hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Vì vậy ngay xế chiều hôm đó, truyền thông ùn ùn kéo đến vì tin tức của Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng. Không đợi ký giả gọi điện thoại cho Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng tìm chứng cứ thì Phó Dẫn Tu đã đơn phương thông báo ra ngoài, bày tỏ anh và Minh Ngữ Đồng đã ở bên nhau.
Đám quần chúng cắn hạt dưa vốn còn cảm thấy đây có thể là hiểu lầm đều ồ hết cả lên. Với tình huống bây giờ của Minh Ngữ Đồng, ai mà nghĩ cô vẫn có thể ở bên Phó Dẫn Tu chứ?
Hầu như tất cả mọi người đều có cùng ý nghĩ như Tôn Giai Thiến và Mộc Thu Tử.
*
Bởi vì có Phó Dẫn Tu chống đỡ nên cuộc sống của Minh Ngữ Đồng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Ngay cả những ký giả muốn liên lạc với cô đều bị Phó Dẫn Tu chặn hết.
Mấy ngày nay vì Phó Dẫn Tu đi công tác không có ở nhà, trong nhà chỉ có cô và Tiểu Cảnh Thời. Buổi sáng cô đưa Tiểu Cảnh Thời đến trường cùng với Giáp ba và Giáp bốn.
Lúc ở cửa trường học, Minh Ngữ Đồng nói: “Đêm nay có một buổi dạ tiệc, mẹ phải tham gia, buổi chiều không thể tới đón con được, con ngoan ngoãn đi theo Giáp ba và Giáp bốn về nhà trước, hiểu không?”
“Vâng ạ.” Tiểu Cảnh Thời khéo léo gật đầu, “Đồng Đồng, mẹ cứ yên tâm.”
Minh Ngữ Đồng xoa cái đầu nhỏ của cậu, “Buổi chiều sau khi tan học, về đến nhà phải nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”
Hết giờ làm việc, Minh Ngữ Đồng ngồi trên xe của Minh Ngữ Tiền đến bữa tiệc.
“Chị đã chuẩn bị xong cho đêm nay chưa.”
“Cái gì?”
“Sau khi quan hệ của chị và Phó Dẫn Tu được đưa ra ánh sáng thì đây là bữa tiệc đầu tiên chị chính thức tham dự đấy, những người đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chị đâu.”
“Bọn họ thảo luận ở sau lưng chị một chút mà thôi, chị không tin bọn họ dám nói gì ở ngay trước mặt chị.”
Minh Ngữ Tiền chợt thấy một chiếc xe Porche 911 màu đỏ đậu ở ven đường, vô cùng nổi bật. Thành phố B này có rất nhiều xe sang, dù cho có là màu đỏ như lửa thế này thì cũng không đến mức có thể làm cho Minh Ngữ Tiền liếc mắt một cái là có thể để ý. Bóng dáng xinh đẹp đứng ở bên cạnh xe mới là điểm hấp dẫn chú ý của người khác nhất.
Minh Ngữ Tiền xoay chuyển phương hướng, dừng ở ven đường.
Minh Ngữ Đồng cũng phát hiện, đứng ở ven đường không phải là Nghê Nhã Lâm hay sao?