Không phải là sẽ bị Minh Ngữ Tiền cười nhạo đến chết hay sao!
Cô có thể nghĩ ra được sau khi Minh Ngữ Tiền biết chuyện này, sẽ có dáng vẻ đắc ý như thế nào ở trước mắt cô.
Mặc dù cô không muốn gặp, nhưng mà ba mẹ của cô lại coi người ta thành rể hiền.
Nghê Nhã Lâm bỗng cảm thấy đau đầu, vội vàng kiếm cớ chạy trốn, “Con đi rửa tay trước đây.”
Nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của cô, bà Nghê chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Con bé này.”
Nghê Nhã Lâm vừa mới đi, thì ba cô Nghê Trung Đình đã trở lại, đúng lúc thấy bóng lưng chạy trốn của Nghê Nhã Lâm.
“Con bé bị làm sao vậy?” Nghê Trung Đình khó hiểu hỏi.
Bà Nghê mím môi cười, “Xấu hổ. Em vừa mới nói với con bé là Ngữ Tiền không tệ, kết quả con bé lại xấu hổ chạy mất.”
“Minh Ngữ Tiền sao?” Nghê Trung Đình cũng nhìn sang, gật đầu, “Đúng thật là không tệ. Nhưng mà, lần này phải nhìn thật kỹ, không thể tiếp tục như lần trước nữa.”
“Cũng đúng, lần trước, chúng ta cũng cảm thấy Tưởng Lộ Liêm không tệ, kết quả thì sao?” Bà Nghê cười nhạt, “Nhà chúng ta nhiều người như vậy, lại nhìn lầm hết. Cho dù bây giờ có cảm thấy không tệ, thì cũng phải quan sát cẩn thận.”
Nghê Trung Đình đồng ý gật đầu.
Sau đó, bà Nghê lại nhỏ giọng cười nói: “Nhưng mà, quả thật là từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy Nhã Lâm phản ứng như thế. Cho dù là đối với Tưởng Lộ Liêm lúc trước, nó cảm thấy có thể thử, thì lập tức thoải mái gật đầu. Làm gì có dáng vẻ vừa nãy chứ?”
“Anh không nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy của Nhã Lâm đâu. Em nhắc tới Minh Ngữ Tiền, nói xem có thể tác hợp hai đứa nó hay không, thì Nhã Lâm lập tức đỏ mặt chạy đi, xấu hổ đó mà.”
Nghê Nhã Lâm không biết bà Nghê hoàn toàn hiểu lầm ý của cô, nếu không, có đánh chết cô cũng không dám chạy.
Nhưng Nghê Trung Đình vừa mới nghe xong, thì lại mất hứng xụ mặt xuống.
Con gái nhỏ dễ thương xinh đẹp nhà mình, lại thật sự coi trọng Minh Ngữ Tiền à?
Thế thì lại mệt đây.
Bởi vì Minh Ngữ Tiền chưa từng làm cái gì cả, mà đã câu mất trái tim của con gái nhà mình rồi.
Cái này thật sự rất quá đáng!
Minh Ngữ Tiền còn không biết, mình còn chưa làm cái gì cả, mà đã thành người vô tội nằm không cũng trúng đạn, đắc tội với Nghê Trung Đình trước rồi.
...
Nghê Nhã Lâm cũng không có chỗ nào để đi, nên chỉ có thể đến phòng trang điểm được chuẩn bị cho phụ nữ.
Phòng trang điểm ở ngay cạnh toilet, chỗ riêng tư như vậy, không sợ sẽ gặp phải Tưởng Lộ Liêm.
Nhưng mà, cô cũng không dám ở quá lâu.
Lại không nghĩ rằng, lúc đi ra vẫn bị Tưởng Lộ Liêm chặn lại.
Nghê Nhã Lâm cau mày, không chút khách khí trào phúng, “Tưởng Lộ Liêm, anh đi được rồi đó, lúc trước chặn Minh Ngữ Đồng, bây giờ lại đến chặn tôi. Ai chướng mắt anh, thì anh lại đi chặn người đó à? Tôi nói cho anh biết, đây là bệnh, phải trị.”
Tưởng Lộ Liêm không nghĩ tới, mình còn chưa nói gì, mà đã bị Nghê Nhã Lâm giễu cợt cho một trận rồi.
Nếu như là lúc trước, thì anh ta cực kỳ không thích tính tình nóng nảy như thế của Nghê Nhã Lâm.
Nhưng không biết tại sao, bây giờ lại rất dễ dàng tha thứ, đã vậy còn thấy tính cách này của cô vô cùng tốt.
Anh ta thở dài, nói: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi.”
Nghê Nhã Lâm không nhịn được mím môi lại, cô thật sự không biết mình còn có gì để nói với anh ta nữa.
Nên nói, cô đều đã nói hết sức rõ ràng rồi.
Không phải vẫn bị Tưởng Lộ Liêm chặn lại như thế hay sao.
“Được thôi.” Nghê Nhã Lâm gật đầu, không hề nhiều lời với Tưởng Lộ Liêm, rồi xoay người đi về phía trước.
Con ngươi của Tưởng Lộ Liêm dần trở nên sâu thẳm, đi theo phía sau.
Hai người đi đến vườn hoa phía sau Thịnh Duyệt.
Bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đến mức dưới trời đêm lãnh lẽo thế này, chạy tới vườn hoa phía sau chơi.
Hai người nói chuyện ở chỗ này ngược lại rất thuận tiện.
Nghê Nhã Lâm chọn một góc bình thường rồi đứng lại, xoay người đối mặt với Tưởng Lộ Liêm.
“Anh nhất định phải biết, tôi đồng ý nói chuyện với anh, chỉ là không muốn bị anh quấn lấy. Thật ra tôi không hiểu, rốt cuộc là anh xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước Minh Ngữ Đồng không chấp nhận anh, thì anh lại luôn quấn lấy cô ấy. Dù cho là lúc qua lại với tôi, thì anh cũng không thèm để ý đến tôi chút nào. Được, tôi và anh không thích hợp, không thể miễn cưỡng được, nên tôi vui vẻ rời đi, để tránh làm phiền đến anh.”
“Nhưng bây giờ anh lại tới dây dưa với tôi, nói lời không dễ nghe, thì là anh có bệnh à? Nên mới thích những người phụ nữ không thích anh? Còn thích anh, thì anh lại chướng mắt?” Nếu là vậy, vậy thì e rằng, cả đời này Tưởng Lộ Liêm đều sẽ không có cách nào gặt hái được cái gọi là tình yêu của anh ta.
Cái này hoàn toàn là một vòng luẩn quẩn!
“Là anh làm sai, em mắng đúng lắm.” Tưởng Lộ Liêm tính tình tốt nói.
Nghê Nhã Lâm nhướn mày, hai tay đan vào nhau ở trước người.
Bên trong rất ấm áp, nên cô mặc váy cũng không thấy lạnh, áo khoác lúc trước cũng để lại ở trong tiệm cơm.
Bây giờ đi ra bên ngoài, trên người lại lộ ra vẻ mong manh yếu ớt.
Ôm lấy mình như vậy, mới miễn cưỡng khá hơn một chút.
Tưởng Lộ Liêm thấy thế, cởi áo vest ra, muốn khoác lên trên người của Nghê Nhã Lâm.
Nghê Nhã Lâm vội vàng lùi về phía sau một chút, “Không cần.”
“Em mặc quá ít.” Tưởng Lộ Liêm kiên trì.
Nghê Nhã Lâm lạnh đến mức có chút run rẩy, nhưng vẫn tiếp tục lùi về phía sau một chút, tránh khỏi cái áo của Tưởng Lộ Liêm.
“Nếu quả thật sợ tôi bị lạnh, vậy thì anh hãy nói ngắn gọn lại đi.” Nghê Nhã Lâm nói.
Tưởng Lộ Liêm luôn có tính tình tốt, không phản bác lại lời nói của Nghê Nhã Lâm, lúc này lại đột nhiên mạnh mẽ đi lên, ấn áo vest của mình lên trên vai Nghê Nhã Lâm.
“Em có thể nghe anh nói một lần có được không vậy!” Tưởng Lộ Liêm nặng nề nói.
Nghê Nhã Lâm ngây ngẩn cả người, khoác vest của anh ta, không có phản ứng.
Tưởng Lộ Liêm thở dài, “Lúc chúng ta qua lại, em lúc nào cũng cáu gắt, không nghe lời. Nhưng bây giờ là vì muốn tốt cho em, em cáu gắt gì chứ!”
“Nhưng bây giờ cũng không phải là đang hẹn hò với anh.” Nghê Nhã Lâm cứng đờ nói.
Tưởng Lộ Liêm dừng lại, mới nói: “Anh biết.”
Anh ta khoác áo vest lên trên người của cô, hai tay đè xuống hai vai cô, không hề bỏ ra, “Nhã Lâm, Nghê Nhã Lâm, anh muốn bắt đầu lại với em một lần nữa, nghiêm túc qua lại với em.”
“Trước hết em không cần nói gì cả.” Thấy Nghê Nhã Lâm lại muốn mở miệng, anh ta vội vàng nói, “Hãy nghe anh nói trước đã.”
Nghê Nhã Lâm không thể làm gì khác hơn là lại ngậm miệng.
Tưởng Lộ Liêm thấy vẻ mặt của cô mặc dù không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không biết sao, lại nghĩ đến một con mèo kiêu ngạo.
Anh ta không kiềm chế được nhếch khóe môi lên, sự yêu thích đối với cô cứ như vậy tràn ra từ trên mặt.
Nghê Nhã Lâm nhíu mày lại.
Người này lẽ nào bị bệnh thật sao?
Một loại bệnh thích người mà mình không có được à?
“Đúng, anh thừa nhận, lúc trước anh rất thích Minh Ngữ Đồng, cho dù đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy cô ấy rất tốt. Hơn nữa, lúc ở cùng với em, vẫn không buông bỏ cô ấy được, là anh không tốt. Đây là một chuyện cực kỳ khốn nạn mà anh từng làm, nên đáng bị em mắng, đáng bị em vứt bỏ.”
Nghê Nhã Lâm nghi ngờ nhìn anh ta, “Anh muốn nói cái gì, có thể nhanh chóng nói vào chủ đề chính một chút được không?”
Tưởng Lộ Liêm thở dài, nói: “Nhã Lâm, chúng ta quay lại với nhau đi, có được không? Anh sẽ từ bỏ Minh Ngữ Đồng. Hơn nữa, lập tức công bố với truyền thông. Nếu cô ấy đã ở cùng với Phó Dẫn Tu, thì anh cũng sẽ không tiếp tục ôm chút hy vọng gì nữa. Anh biết anh nói như vậy rất khốn kiếp, nhưng anh thật sự cũng có thiện cảm với em. Nếu không, cũng sẽ không qua lại với em.”
“Mỗi một câu em mắng anh đều đúng, anh đã suy nghĩ rất cẩn thận. Cho nên những thứ em nói kia, anh sẽ sửa hết toàn bộ. Hẹn hò với em, anh quyết sẽ không suy nghĩ đến người phụ nữ khác nữa. Em nói đúng, em tốt. Là anh không nhìn thấy điểm tốt của em. Trong khoảng thời gian sau khi chúng ta chia tay, anh đã bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ, mới thật sự ý thức được lòng tốt của em. Anh —— “