“Tìm con làm gì?” Nghê Trung Đình lập tức hỏi, “Cậu ta còn đến tìm con á? Mặt mũi ở đâu ra vậy?”
Ngay cả bà Nghê, cũng xụ mặt xuống.
“Quá không biết xấu hổ!” Bà Nghê gắt miệng một cái.
“Vừa nãy anh ta...” Nhắc lại chuyện này, Nghê Nhã Lâm cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, “Muốn quay lại với con.”
Mắt thấy Nghê Trung Đình lại muốn nổi dóa, Nghê Nhã Lâm vội vàng nói: “Nhưng con không đồng ý. Chuyện này, trở về con lại kể cho ba mẹ nha, có được không ạ? Ở đây cũng không phải là chỗ có thể nói cặn kẽ chuyện này được.”
Nghê Trung Đình và bà Nghê cùng nhau gật đầu, cuối cùng cũng không hỏi nữa.
Bà Nghê cười híp mắt nhìn Minh Ngữ Tiền, càng nhìn càng thoả mãn.
Minh Ngữ Tiền cũng mặt không đổi sắc để mặc cho bà Nghê quan sát, bên môi còn lộ ra nụ cười đúng mực.
Nghê Nhã Lâm thừa dịp ba mẹ không chú ý, ở một bên trợn mắt với Minh Ngữ Tiền.
Cho dù là mặt đối mặt, bị Minh Ngữ Tiền nhìn thấy, cô cũng không quan tâm.
Để mặc cho Minh Ngữ Tiền nhìn.
Nhưng mà, Minh Ngữ Tiền lại nói trong lòng, dáng vẻ cô đảo mắt thật là xấu.
Người phụ nữ này, lúc đả mắt lêon, lại không chú ý hình tượng gì cả.
“Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.” Nghê Trung Đình lạnh giọng nói, “Nếu không để cho người khác nhìn thấy, cũng không tốt.”
Nếu không sẽ bị tưởng là ông cũng mang con gái đến trước mặt Minh Ngữ Tiền để nịnh bợ mất.
Nghê Nhã Lâm gật đầu, lúc sắp theo ba mẹ rời đi, thì bà Nghê lại cười híp mắt nói với Minh Ngữ Tiền, “Lúc nào Ngữ Tiền rảnh rỗi, thì đến nhà bác chơi nhé.”
“Mẹ!” Làm sao Nghê Nhã Lâm có thể nghĩ đến, đề phòng lâu như vậy, nhưng vẫn không thể phòng được bà Nghê, “Anh ấy không rảnh.”
Bà Nghê cắt ngang cô một cái, “Con là Ngữ Tiền à? Con có thể quyết định thay cậu ấy sao?”
Nghê Nhã Lâm: “...”
Nghe lời này, tại sao lại ái muội như vậy chứ.
Cô khó xử chớp mắt, không nói.
Minh Ngữ Tiền bình tĩnh nói: “Cảm ơn sự trọng dãi của bác.”
Bà Nghê càng nhìn càng hài lòng, đứa bé này trông chững chạc lại không mất đi sự hoạt bát, tốt lắm.
Nhưng mà, bà Nghê cũng không muốn đi lên nịnh nọt, làm vậy sẽ hạ giá con gái mình mất.
Bọn họ lại đi về phòng tiệc.
Nhưng mà, Minh Ngữ Tiền lại không kiêng kị gì cả, đi về cùng Nghê gia, cũng định nấn ná.
Minh Ngữ Tiền bây giờ, nói anh là tiêu điểm cũng không quá đáng, trong những khách được mời đến hôm nay, rất được hoan nghênh.
Thân là một thanh niên tốt độc thân tràn đầy hứa hẹn, nhà nào còn có con gái độc thân, thì đều hết sức coi trọng Minh Ngữ Tiền.
Có thể nói, từng hành động của Minh Ngữ Tiền ở đây, đều rất được quan tâm.
Lúc trước anh rời đi, có không ít người biết đến.
Bởi vì có rất nhiều người muốn nói chuyện với anh, nhưng lại không tìm thấy anh đâu.
Kết quả lúc anh xuất hiện thêm lần nữa, thì lại đi cùng với Nghê gia.
Nghê gia cũng có một cô con gái độc thân đó!
Vả lại, người nào mạng lưới tin tức tốt, thì đều biết Nghê Nhã Lâm vừa mới chia tay!
Bây giờ vừa mới chia tay, thì đã vội vã tìm con trai nhà người khác.
Nghê gia này có chút gấp gáp nhỉ!
Đối với phản ứng của mọi người, vợ chồng Nghê Trung Đình đã nhìn ra, Nghê Nhã Lâm cũng đoán được, Minh Ngữ Tiền thì lại càng hiểu rõ hơn.
Khuôn mặt Nghê Trung Đình đen lại, cố gắng nhịn mãi mới không quay đầu lại làm khó Minh Ngữ Tiền.
Minh Ngữ Tiền rũ mắt xuống, rồi sải bước đi qua, “Bác trai, bác gái.”
Giọng nói của Minh Ngữ Tiền rất cao, kêu to hai tiếng vang dội, làm rất nhiều người nghe được.
Những người ở chỗ gần đó, đều nhìn lại.
Có không ít người lúc trước từng dẫn con gái mình đến chào hỏi Minh Ngữ Tiền, nhưng mà đừng nhìn Minh Ngữ tuổi còn trẻ, lại trơn trượt như con cá chạch vậy.
Cách nói chuyện, làm việc, rất là cẩn thận.
Thái độ đối với người nào cũng đều giống nhau, nhưng không thấy anh gọi ai là bác trai, bác gái cả.
Nhưng bây giờ, đối với Nghê Trung Đình và bà Nghê, lại khách khí như vậy!
Nghê Trung Đình dừng lại, thấy Minh Ngữ Tiền sải bước đến đây, thì mặt mày tỉnh rụi đứng chờ.
Minh Ngữ Tiền nhìn Nghê Nhã Lâm, thấy cô đang mang vẻ mặt nghi hoặc.
Thì anh không kiềm chế được, nở nụ cười với cô một chút.
“Khụ!” Nghê Trung Đình nặng nề ho khan một tiếng.
Ở ngay trước mặt ông, mà lại dán quyến rũ con gái của ông, còn có thể tốt hơn một chút được không hửm!
“Thứ sáu tuần này, không biết bác trai bác gái có thời gian không ạ? Con muốn đến cửa quấy rầy.” Minh Ngữ Tiền nói.
Lần này, giọng nói không vang dội giống lúc gọi bọn họ vừa nãy, nhưng cũng không cố ý đè thấp.
Nếu như đứng khá gần chỗ họ, thì vẫn có thể nghe được lời của anh.
Vì vậy, những người nghe được đó, tất cả đều kinh hãi.
Đây... Minh Ngữ Tiền đây là có ý gì?
Anh đây là với Nghê Nhã Lâm à?
Những người khiếp sợ kia đều đã quên che giấu ánh mắt của mình, cứ nhìn chòng chọc như vậy.
Bà Nghê vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt khi nhìn Minh Ngữ Tiền lại càng trở nên từ ái hơn.
Làm sao bà lại không biết, người trẻ tuổi này đang làm tăng thể diện cho bọn họ cơ chứ?
Bởi vì vừa nãy đi vào cùng nhau, những người khác khó tránh khỏi sẽ có chút ý kiến và suy đoán đối với nhà bà.
Mà Minh Ngữ Tiền làm như vậy, thì những suy đoán không tốt đối với Nghê gia, sẽ bị xóa bỏ.
Đây cũng không phải là Nghê gia đi lên nịnh nọt, mà là anh chủ động qua lại với Nghê gia.
Nhìn vào tâm tư cẩn thận này của anh, bà Nghê rất là vui vẻ.
Cử chỉ này nhìn thì bình thường, không phải là chuyện lớn gì, nhưng thắng là thắng ở chỗ Minh Ngữ Tiền có thể trong một thời gian ngắn ngủi, biết nhà bọn họ xấu hổ, đồng thời còn chủ động đi đến đây hóa giải xấu hổ.
Tâm tư tỉ mỉ như vậy, khiến bà Nghê rất hài lòng.
Minh Ngữ Đồng cũng chú ý tới tình huống bên này, lập tức đi tới, chào hỏi ba mẹ của Nghê Nhã Lâm.
Minh Ngữ Tiền ở một bên, thừa dịp lúc Nghê Nhã Lâm không nhìn thấy, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Minh Ngữ Đồng.
Minh Ngữ Đồng cảm thấy trong lòng mình thật sự là cực kỳ mệt mỏi.
Thằng nhóc Minh Ngữ Tiền này, đêm nay tại sao IQ đột nhiên lại logout vậy chứ.
Anh nháy mắt ra hiệu như vậy, Nghê Nhã Lâm không nhìn thấy, nhưng những người khác thì đều thấy được đó!
Hình tượng này của anh, còn cần nữa không hả?
Anh nháy mắt ra hiệu, như đang nhăn mặt lại đó.
Minh Ngữ Đồng còn phải nhẫn nhịn để không bật cười, cảm thấy mặt mình sắp nhịn đến mức tê liệt luôn rồi.
Sau đó, mới nói với Nghê Nhã Lâm: “Vừa nãy tôi còn đang tìm cô đấy, kết quả là tìm hết xung quanh vẫn không thấy đâu.”
Lời này của Minh Ngữ Đồng, lại rất giống với lời Minh Ngữ Tiền mới nói vừa nãy.
Vì vậy, Nghê Nhã Lâm không nghi ngờ cô chút nào.
Mà không biết rằng, tất cả những cái này đều dựa vào sự ăn ý từ nhỏ đến lớn của Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền.
Vừa nãy Minh Ngữ Tiền nháy mắt ra hiệu một cái, là Minh Ngữ Đồng đã hiểu được ý tứ của anh.
Bà Nghê thấy Minh Ngữ Đồng có vẻ cũng quen với Nghê Nhã Lâm như vậy, thì không khỏi vui vẻ.
Xem ra đúng là Minh Ngữ Tiền nói thật, Nghê Nhã Lâm là bạn của hai chị em bọn họ.
Vì vậy, bữa tiệc này, Nghê Nhã Lâm liền quang minh chính đại đứng chung với Minh Ngữ Đồng.
Lúc có người đến nói chuyện, thì Minh Ngữ Tiền phải đi xã giao, còn lúc không có người, thì trở về đi cùng bọn họ.
Nghê Nhã Lâm còn chưa ý thức được, vô tình, cô đã trở thành người khác phái duy nhất ngoại trừ Minh Ngữ Đồng, vẫn luôn đứng ở bên người Minh Ngữ Tiền.
Điều này làm cho những người khác vừa sốt ruột, lại vừa hâm mộ.
Trong lòng lại nói thầm Nghê gia đúng là có bản lĩnh.
...
Bữa tiệc kết thúc, Minh Ngữ Tiền lại đưa Minh Ngữ Đồng về Lãng Viên trước rồi mới về nhà.
Đưa Minh Ngữ Đồng về đến cửa nhà Phó Dẫn Tu, nhìn cô xuống xe, trong lòng Minh Ngữ Tiền quả thật khó chịu.
Trước đây toàn là đón Minh Ngữ Đồng về nhà, bây giờ lại phải đưa cô đến nhà của người đàn ông khác.
Đây là còn chưa có lấy chồng, mà đã có cảm giác Minh Ngữ Đồng đã thành của người khác như thế này rồi.