Nếu là người khác thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà đối với Minh Ngữ Đồng, nói dối một cái thì sẽ trở nên hoảng hốt khẩn trương.
“Anh vẫn đang ở bên ngoài, cho nên không tiện gọi video.” Phó Dẫn Tu nói, sợ trả lời chậm sẽ làm cho người ta hoài nghi.
“Không phải anh đã hết bận rồi sao?” Minh Ngữ Đồng theo bản năng hỏi.
Lần này, ngược lại không phải là hoài nghi Phó Dẫn Tu cái gì, mà chỉ đơn thuần là khó hiểu mà thôi.
“Ừ.” Trong lòng Phó Dẫn Tu lộp bộp một chút, căng thẳng đến mức không chịu được.
Anh đã bao giờ phải căng thẳng như vậy đâu?
Dựa theo tính cách bảy năm trước của anh, thì nhất định sẽ tức giận hỏi Minh Ngữ Đồng có phải đang nghi ngờ anh hay không.
Nhưng mà bây giờ, anh căn bản sẽ không suy nghĩ như vậy.
Ngược lại còn như một đứa bé không giỏi nói dối ở trước mặt phụ huynh, trăm ngàn chỗ hở, cực kỳ chột dạ.
“Vừa mới làm xong, đang trên đường trở về.” Phó Dẫn Tu không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
Minh Ngữ Đồng “Ờ” một tiếng, Phó Dẫn Tu nghe thấy thế thì trong lòng lập tức bồn chồn hơn.
Đây rốt cuộc là cô nghi ngờ, hay là không nghi ngờ vậy?
“Bao giờ thì anh trở về?” Minh Ngữ Đồng hỏi.
“Ngày mốt.” Phó Dẫn Tu nói, “Bên này còn dư lại một chút chuyện.”
Minh Ngữ Đồng lại kể chuyện ở trên bữa tiệc, giữa Minh Ngữ Tiền và Nghê Nhã Lâm xuất hiện một chút tia lửa, cho Phó Dẫn Tu nghe.
Mặc dù, Phó Dẫn Tu đối với chuyện của người khác ngoại trừ Minh Ngữ Đồng ra, thì chả có hứng thú gì hết.
Nhưng anh thích nghe Minh Ngữ Đồng nói.
Thích nghe cô kể lại một cách tỉ mỉ những gì cô đã trải qua trong vòng một ngày cho anh nghe, cho dù trong câu chuyện có liên quan đến người khác, thì anh cũng có thể chỉ nghe giọng nói của cô.
Nói đến đoạn Tưởng Lộ Liêm lại hối hận vì đã chia tay với Nghê Nhã Lâm, muốn làm hòa với cô ấy, thì Phó Dẫn Tu cực kỳ vui vẻ.
Tưởng Lộ Liêm có mục tiêu mới, thì sẽ không đến quấn lấy Minh Ngữ Đồng nữa.
Anh hài lòng hừ một tiếng rồi nở nụ cười, “Em xem Tưởng Lộ Liêm đi, lúc trước còn luôn miệng nói thích em, đảo mắt đã lại chạy đi theo đuổi bạn gái cũ rồi. Theo anh thấy, cậu ta chính là một tên háo sắc.”
Minh Ngữ Đồng không thấy được, cằm của Phó Dẫn Tu sắp vểnh lên tận trời rồi.
“Tưởng là có thể giống như anh được á?” Tinh thần của Phó Dẫn Tu lại bắt đầu kiêu ngạo, “Anh đây là tình huống đặc biệt, hơn nữa, từ đầu tới đuôi, anh chỉ có một mình em, làm gì giống cậu ta chứ, cứ thấy ai là yêu người đó.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Anh đúng là vẫn không quên bắt cơ hội để khen bản thân.
“Ông chủ.” Cách điện thoại di động, Minh Ngữ Đồng đột nhiên nghe được một giọng nói vang.
Trong lòng cô run lên, hỏi: “Vừa nãy... Là giọng nói của Giáp Một à?”
“Đúng vậy, làm sao thế?” Phó Dẫn Tu không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu.
Làm sao thế à?
Hôm nay cô mới nhìn thấy Giáp Một ở thành phố B mà.
Mà bây giờ, Giáp Một lại ở bên Phó Dẫn Tu.
Nhưng vừa rồi rõ ràng Phó Dẫn Tu đã nói, anh vẫn chưa về.
Như vậy, làm sao Giáp Một có thể ở bên cạnh anh được chứ?
Trừ khi, anh nói dối.
Trong dạ dày Minh Ngữ Đồng đột nhiên co giật một hồi, tay cô che bụng lại, dùng sức áp vào bên trong, sắc mặt trắng bệch.
“Đồng Đồng?” Qua rất lâu mà vẫn không nghe thấy giọng nói của Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu kêu một tiếng.
“Em đây.” Minh Ngữ Đồng phục hồi tinh thần, đáp lại một tiếng.
Trong lòng Phó Dẫn Tu có chút hốt hoảng, có lẽ là vì mình đang nói dối, nên trong lòng Phó Dẫn Tu rất là chột dạ.
“Tại sao đột nhiên lại không nói gì vậy?” Phó Dẫn Tu lập tức hỏi, cẩn trọng che giấu sự căng thẳng và ý thăm dò của mình.
Minh Ngữ Đồng không có thăm dò Phó Dẫn Tu, đối với Phó Dẫn Tu, thăm dò là một chuyện quá ngu ngốc.
Dù có che giấu tốt hơn nữa, thì cũng sẽ bị anh phát hiện.
Vì vậy, cô chỉ nói: “Vừa nãy dạ dày đột nhiên hơi âm ỉ đau.”
Nghe cô nói như vậy, Phó Dẫn Tu đã không để ý tới cái gì khác, vội vàng nói: “Mấy ngày anh không có ở đây, em không ăn cơm đàng hoàng sao?”
“Em ở Lãng Viên, vẫn có thím Hoắc mà, có ăn cơm đầy đủ.” Minh Ngữ Đồng nói, “Có lẽ... Có lẽ là đêm nay dự tiếc, không có cơ hội ăn gì cả, cho nên trở về, dạ dày có chút khó chịu.”
“Ở bữa tiệc có nhiều chuyện, thì em sẽ không ăn gì luôn sao? Vậy lúc ở công ty, sao không ăn chút gì đó trước đi?” Phó Dẫn Tu vừa nghe thấy cô hành hạ cơ thể mình như vậy, thì lập tức tức giận, “Cho dù là đang dự bữa tiếc, em cũng phải ăn chứ, còn băn khoăn cái gì chứ?”
“Tại luôn có người đến nói chuyện, nên không có thời gian.” Minh Ngữ Đồng chỉ đành nói.
Thật ra điểm này cô lại không có nói láo, ở trong bữa tiệc, quả thật không có thời gian ăn cái gì cả.
Hơn nữa, những thứ đó đều là đồ lạnh, nhiều nhất là ăn chút điểm tâm ngọt để lót dạ, nên cũng không ăn được một cách thoải mái.
Vừa nãy dạ dày cô bị co rút, quả thật là do Phó Dẫn Tu nói dối, nhưng cũng vì không được ăn cơm đàng hoàng.
Ở công ty công việc bận rộn, nên thật sự là không để ý tới.
Lúc tan việc ở trong xe, lại không dám làm hỏng lớp trang điểm, hơn nữa nửa đường còn gặp Nghê Nhã Lâm, lại càng không để ý tới.
Nên mãi cho đến bây giờ, cũng chưa ăn thêm cái gì cả, chỉ uống mấy hớp rượu champagne ở trong bữa tiệc.
Tuy rằng rượu champagne gần như không khác gì đồ uống, nhưng đây vẫn là bụng rỗng uống rượu, cũng không tốt.
Phó Dẫn Tu vừa nghe thấy thế, thật sự là vừa tức vừa thương, “Em nói em đi, đã lớn như thế rồi, tại sao vẫn không thể chăm sóc cho mình thật tốt chứ?”
Sốt ruột một cái, ngữ điệu liền thay đổi.
Ngay sau đó, anh lại thở dài.
Cho dù là tức giận, vì tốt cho cô mới sốt ruột, mới nổi nóng, nhưng vẫn là sợ Minh Ngữ Đồng vì vậy mà không vui.
Lại ôn tồn nói: “Em xem anh không có ở bên cạnh em một cái, tại sao em lại không chăm sóc tốt cho mình như vậy chứ? Đây không phải là cố ý làm anh lo lắng hay sao?”
Minh Ngữ Đồng cắn môi, nếu như là lúc trước, nghe được Phó Dẫn Tu nói như vậy, nhất định trong lòng cô sẽ tràn đầy ngọt ngào, thậm chí sẽ làm nũng với Phó Dẫn Tu.
Nhưng bây giờ, cái gì cô cũng không nói nên lời.
Cắn môi, trong lòng nhói đau từng cơn, đau vào trong máu thịt lẫn trái tim.
Rốt cuộc... Tại sao anh lại muốn lừa cô chứ?
Minh Ngữ Đồng xúc động, muốn trực tiếp hỏi anh.
Nhưng không biết sao, lại không hỏi ra miệng.
“Trong phòng có thuốc dạ dày, em hỏi thím Hoắc xem.” Phó Dẫn Tu nói.
Bởi vì dạ dày của anh cũng không tốt, cho nên, trong nhà vẫn luôn chuẩn bị thuốc dạ dày.
Nhưng lập tức, anh lại phủ định, “Không được, vẫn chưa đi gặp bác sĩ kiểm tra, thì không nên tùy tiện uống thuốc. Chờ một chút, anh gọi bác sĩ đi qua xem cho em một chút.”
“Không ——” Minh Ngữ Đồng còn chưa nói hết, Phó Dẫn Tu đã cúp điện thoại.
Câu nói kế tiếp của Minh Ngữ Đồng, vẫn không có cơ hội nói ra.
Cô muốn nói, không cần, bởi vì bây giờ cô đã hết đau rồi.
Nhưng sau khi Phó Dẫn Tu cúp điện thoại, Minh Ngữ Đồng lại không muốn gọi qua đó nữa.
Trong lòng vẫn luôn chú ý đến chuyện anh nói dối cô.
Mà chắc cô nghĩ quá nhiều rồi, Phó Dẫn Tu đã đồng ý với, có chuyện gì, hoặc là không nói, hoặc là không giấu diếm cô, nhưng tuyệt sẽ không nói dối.
Nếu anh không lựa chọn lừa dối, thì cô cũng không có hơi sức đâu để chất vấn.
Cho dù ở dưới sự chất vấn của cô, anh đổi thành nói thật, nhưng cảm giác lại không giống nữa, cảm thấy như thể đây là bị cô ép vậy.
Nếu như cô không hỏi, có lẽ vĩnh viễn anh sẽ không nói thật.
Hơn nữa, Minh Ngữ Đồng chợt co người lại.
Thậm chí bây giờ cô không dám tin, cho dù dưới sự ép hỏi của cô, lời nói của anh rốt cuộc có phải là nói thật hay không.
Vấn đề về niềm tin này, làm trái tim Minh Ngữ Đồng đau muốn chết.
Rõ ràng lúc trước tin tưởng anh như vậy, hơn nữa bởi vì anh đã làm nhiều thứ như vậy, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ có lúc anh sẽ lừa cô.