“Hết đau rồi.”
“Anh vừa về.”
Hai người lại đồng thời đáp.
“Có vấn đề gì, em hỏi trước đi, anh sẽ lần lượt trả lời em từng vấn đề một.” Phó Dẫn Tu nói, lại bổ sung thêm một câu, “Đó là nếu em không buồn ngủ. Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ trước, ngày mai anh sẽ nói với em.”
Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Hết buồn ngủ rồi, anh vừa mới về à?”
“Về lúc hơn một giờ thì phải. Vốn muốn dành cho em một bất ngờ, ai dè vừa trở về thì thấy em đang gặp ác mộng, mơ thấy gì vậy?”
“Nằm mơ thấy anh xảy ra chuyện, muốn bảo anh mau chạy đi nhưng anh lại cứ như không nghe thấy. Rõ ràng em đã hét rất to như vậy, nhưng âm thanh phát ra lại rất nhỏ, làm em lo lắng chết được.”
Phó Dẫn Tu nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô.
“Sao đột nhiên lại mơ thấy giấc mơ như vậy?”
Trước giờ anh chưa từng nói với Minh Ngữ Đồng những nguy hiểm mà bản thân trải qua, thật ra bây giờ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, rất nhiều chuyện đều không cần anh đích thân điều tra, chỉ là vẫn luôn phải đề phòng ám sát, nhưng tất cả vẫn nằm trong khả năng khống chế của anh. Nếu không có sự tự tin này, anh sẽ không để Minh Ngữ Đồng cùng anh sống trong nguy hiểm. Còn về những nguy hiểm lúc còn trẻ, anh càng không thể nói với cô, sau này cũng không thể nói, chính vì sợ làm cô lo lắng. Hơn nữa, mọi chuyện cũng đã qua rồi, có lấy ra nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Minh Ngữ Đồng rũ mắt, không nói thím Hoắc ra. Đối với hành vi của thím Hoắc, cô cũng đã bày tỏ thái độ của mình rất rõ ràng rồi. Thím Hoắc là một người thông minh, chắc đã biết sau này phải làm thế nào. Nếu để Phó Dẫn Tu biết, thím Hoắc chắc sẽ bị đuổi mất. Thím Hoắc cũng vì thật lòng muốn tốt cho Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời, mấy năm nay, cũng may nhờ có thím ấy chăm sóc Tiểu Cảnh Thời. Cô vốn không muốn làm tổn thương tình cảm của thím Hoắc.
“Em cũng không biết, chỉ là đột nhiên nằm mơ như vậy thôi.” Minh Ngữ Đồng ôm chặt eo anh, “Gần đây anh không làm chuyện gì nguy hiểm đó chứ? Em đột nhiên mơ thấy giấc mơ đáng sợ như vậy, em sợ đó là điềm báo.”
Trong lòng Phó Dẫn Tu chợt hồi hộp, vốn còn đang nghi ngờ có phải có người đã nói gì với cô không. Ai ngờ Minh Ngữ Đồng chỉ tùy tiện nói một câu, lại nói trúng chuyện mà Phó Dẫn Tu đang giấu.
Phó Dẫn Tu chột dạ, vội ôm lấy Minh Ngữ Đồng: “Không có, anh cũng đâu làm chuyện nguy hiểm gì, sao có thể có điềm báo gì chứ. Có phải lần này anh đi công tác lâu quá, em nhớ anh rồi phải không?”
“Ừm. Đúng là rất nhớ anh.”
Thời gian lần này anh rời khỏi, so với bảy năm hai người chia xa, đã là gì chứ? Nhưng cô vẫn cảm thấy rất dài, rất dài.
Chính vì thế, phát hiện anh nói dối, cô mới thất vọng như vậy. Nhưng bây giờ đã biết anh nói dối chính là vì muốn dành bất ngờ cho cô, cô lại rất vui.
Phó Dẫn Tu lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô, tim đập rất nhanh gần như không kiềm được sự kích động trong lòng. Vừa rồi anh nói vậy chỉ vì muốn chuyển đề tài mà thôi, không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận nhanh như vậy.
Phó Dẫn Tu kích động trực tiếp trở người, đè Minh Ngữ Đồng xuống phía dưới.
“Em nói thật sao?”
Trong bóng tối, Minh Ngữ Đồng không nhìn thấy trên gương mặt anh đang dần đỏ lên vì kích động. Nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của anh, cô lại có thể nhìn thấy rất rõ.
“Em nói dối anh làm gì chứ?” Minh Ngữ Đồng nghiêng mặt sang một bên, không nhìn anh nữa.
Phó Dẫn Tu lại lập tức xoay mặt cô lại.
“Vừa rồi em nói, bây giờ không buồn ngủ nữa, phải không?”
Minh Ngữ Đồng dừng lại một chút, còn chưa kịp đáp thì anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Rất lâu sau, anh mới chịu buông tha cho đôi môi của cô, đi xâm chiếm nơi khác.
Từng chút từng chút thắp lửa trên khắp người cô, đến cả bộ đồ ngủ trên người cô cũng không biết được cởi ra từ lúc nào. Cơ thể tiếp xúc với không khí hơi lạnh, lúc này lại nóng lên như bùng cháy. Đầu óc cô trống rỗng, tất cả chỉ dựa theo bản năng. Phần eo cong lên thành một đường cong xinh đẹp đến mê người, đầu kê trên gối không ngừng ngửa ra sau. Đôi môi vô thức mở ra, đôi mắt sáng lấp lánh lúc này hơi khép lại, mọi thứ trở nên mông lung. Dáng vẻ của cô lúc này, thật sự giống như một nữ yêu tinh muốn vắt cạn sinh lực người khác.
Ngón tay Phó Dẫn Tu vẽ một đường thẳng dọc theo sống lưng cô xuống dưới, đầu ngón tay như có điện, khiến Minh Ngữ Đồng cứ thấp thỏm không yên. Cuối cùng, đầu ngón tay mang dòng diện đó dừng lại trên hõm eo cô, chầm chậm vẽ một vòng tròn quanh đó.
“Yêu tinh!” Phó Dẫn Tu khẽ giọng nói, giọng anh trở nên khàn đặc, mang theo tình ý nồng nàn.
“Ai là yêu tinh, em không phải!”
“Sao lại không phải? Anh chỉ hận không thể chết trên người em.”
Minh Ngữ Đồng đột nhiên giật mình, bỗng tỉnh táo hơn một chút, giơ tay che miệng anh lại, ra sức ấn chặt, “Anh nói lung tung gì vậy? Cái gì mà chết không chết!”