Phó Dẫn Tu đi thang máy lên tầng 10, dừng lại trước cửa của một căn hộ, Giáp một giơ tay ấn chuông. Người bên trong có thể thông qua video để nói chuyện và nhìn thấy khách đến ở bên ngoài. Sau khi nhìn rõ là Phó Dẫn Tu, cửa lập tức mở ra.
“Ông chủ.”
Vừa vào cửa, một cô gái trẻ với vẻ mặt nôn nóng xông ra. Cô ta có vẻ trẻ hơn Minh Ngữ Đồng rất nhiều, đang mang thai, bây giờ đã là nửa đêm nhưng trên mặt vẫn còn trang điểm rất kỹ càng.
“Phó Dẫn Tu, quả nhiên anh đến rồi.” Cô gái trẻ vừa vui mừng vừa có chút đắc ý nói. Tay của cô ta vô thức xoa nhè nhẹ chỗ hơi nhô ra trên bụng mình.
Phó Dẫn Tu lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó anh sải bước tiến về phòng khách, ngồi xuống giữa sô pha.
Lục Tiểu Uyển vội vã theo sau, còn định sà vào lòng Phó Dẫn Tu, nhưng lại bị Giáp vệ kịp thời ngăn cản. Lục Tiểu Uyển không vui nhìn mấy Giáp Vệ lo chuyện bao đồng, lại nói với Phó Dẫn Tu: “Em biết chắc chắn anh sẽ đến tìm em, anh sẽ không thể bỏ mặc đứa bé trong bụng.”
Giáp một và Giáp hai đứng bên cạnh, mặt mũi co rúm lại.
Phó Dẫn Tu càng lộ rõ vẻ chán ghét.
“Hình như cô đã quên, đứa bé này là con của ai?” Phó Dẫn Tu châm biếm hỏi.
“Phải, đứa bé là của ba anh, nhưng thế thì đã sao chứ? Chỉ là mang thai hộ mà thôi.” Lục Tiểu Uyển dùng biểu cảm gợi tình nhìn Phó Dẫn Tu, “Hơn nữa bây giờ, không phải anh đang muốn lợi dụng đứa bé trong bụng em sao? Đứa bé này sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.” Lục Tiểu Uyển sờ sờ bụng, “Sao anh phải cho người quản lý em chứ? Anh biết rõ em vốn sẽ không bỏ trốn, em muốn ở lại bên cạnh. Anh muốn lợi dụng nó thế nào thì có thể nói với em, em sẽ phối hợp với anh. Nhưng nếu anh cứ nhốt em, không chịu gặp em, em sẽ phá bỏ đứa bé này, anh đừng hòng dùng nó uy hiếp ba anh! Cho dù anh cho người canh giữ em, họ cũng không thể theo dõi em từng giây từng phút không phải sao?”
Phó Dẫn Tu nháy mắt ra hiệu, hai Giáp vệ một trái một phải giữ lấy Lục Tiểu Uyển, không thể cô ta đến gần anh nữa.
“Đứa bé này tôi tạm thời giữ lại, đúng là dùng để uy hiếp ba tôi. Nhưng không phải không có nó thì không được. Chỉ cần để ba tôi biết cô và đứa bé đang nằm trong tay tôi là được. Cho dù đứa bé mất đi rồi, ông ấy không biết, hiệu quả cũng như nhau thôi. Còn nếu cô thật sự muốn phá đứa bé thì tùy cô. Nhưng nói cho cô biết, phá đứa bé phải dưới sự cho phép của tôi. Nếu cô tự ý phá, vậy cô cũng chết theo đứa bé đi.”
Tròng mắt Lục Tiểu Uyển co lại, nhưng ngay lập tức lộ vẻ không để tâm.
Phó Dẫn Tu nhếch môi, “Cô đừng tưởng tôi chỉ đang dọa cô, mạng của cô thật sự chẳng có gì quan trọng. Hơn nữa, nếu cô thật sự phá đứa bé, ba tôi cũng sẽ giết cô trước. Ông ta đã lớn tuổi như vậy rồi, khó khăn lắm qua việc mang thai hộ có được một đứa con, cô nói phá bỏ phá bỏ nó, ông ta sẽ tha cho cô sao?”
Đứa bé này chính là hi vọng của Phó Nhân Kiệt. Phó Dẫn Tu chắc chắn rằng mấy năm nay Phó Nhân Kiệt chưa từng ngưng nỗ lực. Mang thai hộ quả là cách bất đắc dĩ.
Cuối cùng Lục Tiểu Uyển cũng hiểu ra, sự uy hiếp của cô ta đối với Phó Dẫn Tu vốn không đáng nhắc đến.
“Anh bắt tôi về, lẽ nào không phải là vì có cảm tình với tôi sao?” Lục Tiểu Uyển không cam tâm hỏi.
Không chỉ Phó Dẫn Tu mà cả những người máy móc như Giáp vệ cũng để lộ biểu cảm không tin được.
Trí tưởng tượng của cô gái này thật lợi hại!
Phó Dẫn Tu nhấc chân đạp lên ngực cô ta. Giáp vệ hiểu ý buông tay, Lục Tiểu Uyển bị đạp ngã lăn ra đất. Trên ngực như bị một tảng đá lớn đập vào, làm cô ta nhất thời không thở được. Tay cô ta ôm chặt lồng ngực, bò lăn ra đất ho sặc sụa. Đợi hô hấp ổn định lại, cô ta mới ngẩng đầu chất vấn Phó Dẫn Tu, “Sao anh có thể ra tay với tôi, tôi đang mang thai đó!”
“Tôi không quên, nhưng tôi không để tâm.”
Toàn thân Lục Tiểu Uyển cứng đờ. Phó Dẫn Tu không hề quan tâm đứa bé trong bụng cô ta thế nào. Một khi đối phó xong Phó Nhân Kiệt, anh sẽ không chút do dự giết đứa bé trong bụng, thậm chí… cả cô ta.
“Tại sao chứ?” Cô ta từ mặt đất bò dậy, “Phó Dẫn Tu, không lẽ anh không nhìn ra tâm ý của em sao? Ban đầu ba mẹ anh giới thiệu cho em và anh quen nhau, em đã định sẵn là con dâu của nhà họ Phó rồi. Nhưng anh lại không cần em, bất luận em cố gắng thế nào anh cũng không thèm nhìn em một cái. Phó Dẫn Tu, rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Anh có biết vì sao em lại đồng ý chuyện mang thai hộ ba mẹ anh không? Vì họ hứa với em, chỉ cần em sinh đứa bé ra thì sẽ đảm bảo cho em trở thành vợ của anh. Em vì muốn trở thành vợ anh nên mới làm như vậy. Phó Dẫn Tu, em yêu anh!”
“Ngu xuẩn!”
Người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, còn muốn trở thành vợ của anh sao? Cũng phải, nếu không ngu xuẩn, sao có thể cố gắng thực hiện giấc mơ không thiết thực như vậy chứ.
Ban đầu anh hiểu lầm cho rằng Minh Ngữ Đồng chủ động rời bỏ anh, vứt bỏ anh và Cảnh Thời. Anh tức giận, băn khoăn, thậm chí sa sút một thời gian dài. Sau đó, Phó Nhân Kiệt đã tìm Lục Tiểu Uyển đến. Phó Dẫn Tu từng điều tra Lục Tiểu Uyển, thân phận của cô ta thật sự rất buồn cười. Mẹ của Lục Tiểu Uyển ở trong nước đã có một người chồng, nhưng điều kiện kinh tế không được tốt. Cũng giống như rất nhiều người đến nước M làm công, mẹ cô ta thông qua một công ty trung gian đến nước M, đã quan hệ với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, cuối cùng làm người tình của một ông chủ công ty mua bán nhỏ. Sau đó bà ta trở về nước đòi chia tay với người chồng cũ, và đưa Lục Tiểu Uyển đến nước M.