Phó Nhân Kiệt có thể tìm thấy một người phụ nữ tầm thường như thế cũng lợi hại thật. Ông ta muốn dùng người phụ nữ mà mình chọn ràng buộc Phó Dẫn Tu, nhưng không muốn vợ của Phó Dẫn Tu có bối cảnh lớn mạnh, sau này cùng liên kết với Phó Dẫn Tu đối phó mình.
Một mặt khắc, ông ta cũng muốn tìm cho Phó Dẫn Tu một người vợ không quá ngu ngốc, trong nhà họ Phó có thể gây cản trở cho Phó Dẫn Tu, nhưng không thể làm mất mặt nhà họ Phó ở bên ngoài. Hơn nữa, ông ta cũng chỉ chọn người Hoa. Cuối cùng ông ta tìm thấy Lục Tiểu Uyển.
Năm đó, Phó Dẫn Tu vừa gặp Lục Tiểu Uyển bật cười, lập tức hiểu ra ý đồ của Phó Nhân Kiệt. Ông ta vì muốn sỉ nhục anh mà đã giở hết mọi thủ đoạn. Từ đầu đến cuối anh thật sự không hiểu, sao mình lại có một người ba như vậy chứ?
Nhưng Phó Dẫn Tu nhưng không ngờ rằng, Lục Tiểu Uyển lại vừa gặp đã yêu anh.
“Em ngu xuẩn, nhưng em yêu anh!” Lục Tiểu Uyển cao giọng nói, “Chính vì thế, bất cứ thứ gì em cũng chịu bỏ ra, cả mang thai hộ em cũng chịu làm!”
Phó Dẫn Tu đột nhiên bước đến gần, chính vào lúc Lục Tiểu Uyển cho rằng Phó Dẫn Tu muốn chạm vào cô ta, anh lại rút hai miếng khăn giấy từ hộp khăn giấy trên bàn trà bên cạnh ra, gấp lại lót trên ngón tay của mình rồi mới giữ chặt cằm cô ta.
Đồng tử Lục Tiểu Uyển chợt thu lại, toàn thân run lên.
Là tức giận, không cam tâm, không phục.
Anh chê cô ta bẩn sao?
Hành động này hết sức rõ ràng, ý tứ cũng đã rõ như ban ngày.
Anh ghét bỏ cô ta, thế nên không muốn trực tiếp chạm vào cô ta, còn phải dùng hai miếng khăn giấy để ngăn cách!
Ngũ quan Lục Tiểu Uyển vặn vẹo.
Phó Dẫn Tu, anh chán ghét tôi đến thế sao?
Cô ta không hỏi thành tiếng, nhưng từ biểu cảm vặn vẹo tức giận của cô ta, Phó Dẫn Tu cũng có thể nhìn ra cô ta đang nghĩ gì.
“Phải, cô dơ bẩn làm tôi buồn nôn.” Phó Dẫn Tu không hề che giấu liếc nhìn bụng của cô ta. Ở trong đó có nòi giống của Phó Nhân Kiệt. Ông ta thật sự đã quá biến thái rồi!
Anh có thể hiểu, vì sao Phó Nhân Kiệt lại tìm Lục Tiểu Uyển. Người có thể mang thai hộ có rất nhiều, thậm chí còn có công ty chuyên môn cung cấp dịch vụ trên phương diện này. Nhưng Phó Nhân Kiệt vẫn khăng khăng tìm cô ta.
Bảo cô vợ mình chuẩn bị cho con trai, con dâu tương lai của mình, sinh con cho mình?
Phó Nhân Kiệt quả là đã dùng mọi thủ đoạn để làm nhục Phó Dẫn Tu!
Phó Dẫn Tu siết chắt cằm của Lục Tiểu Uyển, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt.
“Ba tôi đã từng *** cô chưa?” Phó Dẫn Tu nhẹ giọng hỏi, hơi híp mắt đánh giá Lục Tiểu Uyển.
Lục Tiểu Uyển đột nhiên trừng to mắt, run lên cầm cập.
“Không có!” Lục Tiểu Uyển hét lên, “Em yêu anh! Sao em có thể cùng ba anh… Vậy không phải… Vậy không phải...”
Phó Dẫn Tu cười chế nhạo, buông cô ta ra, vứt mấy miếng khăn giấy trên tay đi.
Quả nhiên là thế.
Ba mẹ của anh, tuy ngoài anh ra không sinh thêm đứa con nào khác nhưng vẫn không thương anh. Mẹ anh, Đổng Thu Thực quả là một người có lòng đố kị cực cao. Tuyệt đối không cho phép người phụ nữ nào khác sinh con cho Phó Nhân Kiệt. Phó Nhân Kiệt có nhân tình, Đổng Thu Thực cũng biết. Bà ta không còn sức lực ngăn cản, vì bà ta biết, xóa sổ một người, Phó Nhân Kiệt vẫn có thể đi tìm người khác.
Thông thường mấy cô nhân tình này lúc được Phó Nhân Kiệt cưng chiều, đều có chút không biết trời cao đất dày, đều tự cho mình là chân ái của ông ta. Lúc vừa bắt đầu thì còn cẩn thận dè dặt, khiêm tốn làm người. Nhưng dần dần, tự cảm thấy địa vị tăng cao, lá gan cũng dần to hơn, bắt đầu dương oai diễu võ với Đổng Thu Thực. Tiếp đó, còn bắt đầu làm nũng với Phó Nhân Kiệt, thì thầm to nhỏ, âm mưu thay thế vị trí của Đổng Thu Thực.
Nhưng Phó Nhân Kiệt chỉ chơi đùa thôi. Ông ta rất hài lòng với sự biết điều của Đổng Thu Thực, hơn nữa còn có thể giúp đỡ ông ta. Không giống với mấy món đồ chơi này, sao Phó Nhân Kiệt có thể đồng ý chứ.
Khi còn chưa mất hứng, thì cứ ậm ờ cho qua. Đợi khi chán rồi thì thẳng tay vứt bỏ.
Và những nhân tình bị Phó Nhân Kiệt vứt bỏ đều có kết cục vô cùng thảm hại. Thủ đoạn của Đổng Thu Thực, dù là Phó Dẫn Tu, cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn. Những nhân tình đó đều bị bán vào một tổ chức. Tổ chức đó chuyên môn phụ trách bán đấu giá đủ mọi thứ. Chúng sẽ đặc biệt chọn ra những cô gái có gương mặt đẹp, vóc dáng chuẩn để tiến hành đấu giá, làm nô lệ cho một số gã có sở thích biến thái, thậm chí chúng còn bán đấu giá rất nhiều người mẫu hay những nghệ sĩ nhỏ chưa nổi tiếng. Mà những cô gái có thể là nhân tình của Phó Nhân Kiệt đương nhiên đều là hàng chất lượng cao.
Trước khi bị bán đấu giá cho người khác, lúc ở trong tổ chức đó cũng chẳng khác gì ở trong địa ngục. Thậm chí còn có người trước khi bị bán đấu giá đã không chịu nổi nữa nên quyết định tự sát. Kiểu giày vò mãi không thấy hi vọng, không thấy điểm tận cùng đó đúng là sống không bằng chết.
Thế nên, lúc Đổng Thu Thực bị những nhân tình đó khiêu khích, bà ta thường nói một câu quen thuộc: “Tốt nhất họ có thể làm nhân tình của Phó Nhân Kiệt mãi mãi, đừng để bị vứt bỏ.”