Thường ngày tuy hai ba con không được hòa thuận lắm, nhưng cũng chưa từng thấy anh tùy tiện phạt Tiểu Cảnh Thời.
Trong góc, Phó Dẫn Tu mặt u ám đối diện Tiểu Cảnh Thời, nhưng khi xoay đầu nhìn thấy Minh Ngữ Đồng đang nhìn sang bên này thì lập tức nở nụ cười ngọt ngào với Minh Ngữ Đồng.
Tiểu Cảnh Thời sững sờ.
Tốc độ trở mặt của ba thật không biết ngượng!
Tiếp theo đó, Phó Dẫn Tu lại nhìn Tiểu Cảnh Thời, lập tức thay đổi sắc mặt.
Tiểu Cảnh Thời: “…”
Có thể tiếp tục yêu thương nữa không?
“Sao con lại phá đám vậy hả? Con không muốn có một gia đình, có ba và có mẹ sao?”
“Bây giờ con cũng có mà!”
Phó Dẫn Tu nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, “Con không muốn ba mẹ kết hôn?”
“Không phải mà.” Tiểu Cảnh Thời mặt biểu cảm “Sao ba lại nghĩ vậy?”.
“Vậy con phản đối cái gì?” Phó Dẫn Tu cũng cảm thấy theo lý mà nói thì Tiểu Cảnh Thời không nên phản đối.
“Sao ba lại không coi trọng Đồng Đồng như thế?” Tiểu Cảnh Thời bất mãn nói, “Tùy tiện nói kết hôn với Đồng Đồng, chỉ bảo mẹ ký tên, chẳng có chút tôn trọng gì cả!”
Phó Dẫn Tu thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện này. Anh giơ tay búng trán Tiểu Cảnh Thời một cái.
“Không phải không tôn trọng, vị trí của mẹ trong lòng ba rất quan trọng, con không so sánh được đâu.”
Tiểu Cảnh Thời nghe xong không những không buồn mà còn cực kỳ vui vẻ.
“Vậy sao?” Tiểu Cảnh Thời hào hứng nhếch mép, cười híp cả mắt.
Phản ứng của cậu như thế khiến thần sắc của Phó Dẫn Tu trở nên dịu dàng, anh xoa xoa đầu quả dưa của cậu, “Phải luôn luôn đối xử tốt với Đồng Đồng như vậy.”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy bây giờ đồng ý để ba và Đồng Đồng kết hôn rồi?” Phó Dẫn Tu mỉm cười hỏi.
“Không hề.” Tiểu Cảnh Thời nói.
Phó Dẫn Tu: “...”
Anh mím môi, nể tình Tiểu Cảnh Thời luôn nghĩ cho Minh Ngữ Đồng nên cũng không tính toán với cậu.
Anh thấp giọng giải thích: “Vậy ba nói với con rồi thì con phải giữ bí mật đấy, không được cho Đồng Đồng biết.”
Tiểu Cảnh Thời chớp mắt, trong lòng vô cùng kích động.
Đây là bí mật giữa cậu và ba sao?
Nghĩ đến thấy hào hứng.
Tiểu Cảnh Thời lập tức khóa miệng mình lại, giọng nói mập mờ bảo đảm: “Con nhất định không nói, ai cũng không nói, nằm mơ cũng không nói.”
Phó Dẫn Tu “hừ” một tiếng, “Cũng không hi vọng con sẽ giữ bí mật được lâu, chỉ cần giữ bí mật đến ngày mai, trước khi ba cùng Đồng Đồng đi đăng ký kết hôn là được.”
“Hả?” Tiểu Cảnh Thời mắt vụt sáng, “Có bất ngờ?”
“Cầu hôn bất ngờ thì ba không chuẩn bị, nhưng ngày mai đăng kí kết hôn xong thì sẽ khiến Đồng Đồng có kỷ niệm khó quên.”
Tiểu Cảnh Thời gật đầu y như thật, “Nếu ba đã có lòng thì con sẽ đồng ý.”
Phó Dẫn Tu “hừ” một tiếng.
Dù cậu không đồng ý thì cũng không cản được.
Nể tình cậu nhóc luôn suy nghĩ cho Minh Ngữ Đồng nên anh mới không làm khó cậu chứ không phải trông chờ sự đồng ý của Tiểu Cảnh Thời.
Nhưng Tiểu Cảnh Thời vẫn tưởng như thật.
Phó Dẫn Tu lại nhìn sang Minh Ngữ Đồng đang ngồi bên bàn bên kia, không yên tâm dặn dò Tiểu Cảnh Thời, “Nhớ đó, đừng để lộ ra, cũng đừng ra vẻ con biết bí mật gì.”
“Ba yên tâm đi, con rất kín miệng, có thể giữ kín được bí mật. Cẩm Tây nói với con một bí mật, con vẫn chưa tiết lộ ra mà.”
Phó Dẫn Tu: “...”
Không phải con đang nói con và Cẩm Tây có bí mật à?
Phó Dẫn Tu đột nhiên cảm thấy không an tâm.
Tiểu Cảnh Thời vẫn không hiểu được cảm giác vô cùng hối hận của Phó Dẫn Tu, mặt vẫn đầy tự hào.
“Nói như vậy, con và Cẩm Tây có bí mật?”
“À...” Tiểu Cảnh Thời đột nhiên cứng họng.
“Còn nói mình kín miệng?” Phó Dẫn Tu nhíu mày.
Tiểu Cảnh Thời giơ hay tay che kín miệng mình lại, “Không phải con vẫn chưa nói gì sao? Con không biết gì cả!”
Nói xong thì cúp đuôi chạy về bên cạnh Minh Ngữ Đồng.
Phó Dẫn Tu: “...”
Cứ thế này mà hi vọng nó giữ bí mật giúp anh? Dáng vẻ chột dạ này, Minh Ngữ Đồng không nhìn ra mới lạ.
Nhưng mà lần này Tiểu Cảnh Thời rất hợp tác, để không lộ tẩy trước mặt Minh Ngữ Đồng, cả ngày rất ít khi xuất hiện trước mặt cô.
***
Đăng ký kết hôn dù sao cũng là chuyện lớn, Minh Ngữ Đồng không thể không thông báo cho người nhà mà tự mình đi. Hơn nữa, Phó Dẫn Tu vẫn chưa chính thức ra mắt gia đình cô. Buổi chiều hôm ấy, Minh Ngữ Đồng dẫn Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời đến nhà cũ. Đương nhiên cũng mời Minh Tịnh Sơn và mọi người đến.
Đây là lần đầu tiên Phó Dẫn Tu đến ra mắt trưởng bối của Minh Ngữ Đồng. Anh rất căng thẳng, trên đường còn ghé vào trung tâm thương mại một chuyến, không biết nên mua gì cho trưởng bối. Anh phiền não giống như khi Minh Ngữ Đồng tặng quà sinh nhật cho anh, vì trưởng bối Minh Gia cũng chẳng thiếu món gì. Vì thế chỉ đành xem thành ý thôi. Đồ bổ nhất định không thể thiếu, tổ yến, đông trùng hạ thảo, Phó Dẫn Tu đã mua không ít. Đến cả Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An, Phó Dẫn Tu cũng mua quà cho họ.
Nghe Minh Ngữ Đồng nói, Minh Tịnh Sơn thích đánh golf, Phó Dẫn Tu mua một bộ gậy đánh golf. Chu Thái Lâm và Minh Ngữ Đồng thì không giống nhau, bà là phu nhân danh môn nhưng lại không đi làm, bình thường rất ít giao tiếp với anh. Phó Dẫn Tu thật không biết nên tặng bà thứ gì nên dứt khoát mua cho bà một chiếc túi xách.
Sau đó thì xuất phát đến nhà cũ.
Trên đường đi, Phó Dẫn Tu rất căng thẳng, hai tay nắm chặt bánh lái. Minh Ngữ Đồng ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng thấy ngọt ngào và ấm áp. Minh gia đối với anh mà nói, thật ra không cần phải để tâm. Nhưng anh căng thẳng như vậy là vì xem trọng cô.
Lần này đến Minh gia, Phó Dẫn Tu không mang thân phận tổng giám đốc của Tu Kỳ, càng không phải là thủ lĩnh của Thorny mà chỉ là bạn trai của Minh Ngữ Đồng, đến xin cưới thiên kim của Minh gia. Anh tự đặt mình ở vị trí thấp hơn, bỏ qua hết những thân phận khác, trong lòng chỉ muốn được sự chấp nhận của trưởng bối Minh gia.
***
Minh Ngữ Tiền sau khi nhận được điện thoại của Minh Ngữ Đồng thì lập tức đến tụ họp với ba mẹ.