“Không được, hôm nay con phải đi học.” Phó Dẫn Tu lập tức phản đối.
“Con sẽ xin nghỉ buổi sáng.” Tiểu Cảnh Thời nói, “Sáng nay có một tiết đọc và hai tiết nói tiếng Anh, còn lại là hai tiết bắn cung và bơi lội. Tiếng Anh thì con không cần học nữa, hai tiết còn lại bỏ đi một tiết cũng chẳng sao.”
“Đem sách của con đến cho ba xem xem hôm nay học gì.”
Tiểu Cảnh Thời đã sớm chuẩn bị sẵn, cậu chạy lật đật xuống lầu lấy sách lên.
Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng cũng đi xuống lầu.
Tiểu Cảnh Thời đưa sách đọc tiếng Anh cho Phó Dẫn Tu xem. Phó Dẫn Tu lật ra, phát hiện cả quyển sách chẳng khó khăn gì đối với Tiểu Cảnh Thời, lúc này lông mày mới giãn ra.
Ông bà Minh gia và vợ chồng Minh Tịnh Sơn vốn nghĩ Phó Dẫn Tu bận như vậy, những chuyện nhỏ nhặt thế này anh sẽ không có thời gian bận tâm. Hiện giờ nhìn thấy Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời hòa hợp như vậy, mọi người cảm thấy anh dễ gần hơn một chút.
Tiểu Cảnh Thời vẫn đang sốt ruột đợi Phó Dẫn Tu trả lời, “Ba, có được không?”
Phó Dẫn Tu gật đầu, “Hôm nay là tình huống đặc biệt, ba chỉ cho phép lần này thôi đấy.”
“Vâng, vâng, nhất định rồi ạ! “ Tiểu Cảnh Thời gật đầu như giã tỏi, “Cảm ơn ba, ba thật là tốt!”
Phó Dẫn Tu cười gượng cong cong môi, tiểu tử thối, đây là lần đầu tiên cậu cười ngọt ngào với anh như vậy.
Tối hôm qua là lần đầu đến, lại bị Minh Tịnh Sơn và Minh Ngữ Tiền chuốc rượu, Phó Dẫn Tu vẫn chưa kịp nhận thức điều gì thì đã say rồi. Sáng nay ăn sáng cùng mọi người, đây là chuyện anh chưa từng trải nghiệm qua. Minh gia tuy là gia tộc không nhỏ nhưng chung sống rất hòa thuận. Bữa sáng trên bàn cũng như vậy, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, nội dung câu chuyện cũng rất đời thường.
Ăn sáng xong, Phó Dẫn Tu cùng Minh Ngữ Đồng dẫn theo Tiểu Cảnh Thời xuất phát.
Minh lão gia nói: “Đi đi, làm thủ tục xong thì trở về, mọi người đều ở nhà đợi mấy đứa.”
Minh Ngữ Đồng gật đầu, Phó Dẫn Tu cũng nghiêm túc trả lời “Dạ”.
Rõ ràng chỉ là đi đăng ký kết hôn, nhưng Chu Thái Lâm vẫn có cảm giác không nỡ gả con gái đi. Bà nhìn Minh Ngữ Đồng, vành mắt đỏ hoe.
“Mẹ. Dù con có đăng ký kết hôn thì cũng chẳng có gì khác biệt so với trước.”
Chu Thái Lâm cố kiềm nước mắt gật đầu, “Mẹ biết mà.”
“Mẹ, Đồng Đồng quan trọng hơn cả mạng sống của con.” Phó Dẫn Tu nghiêm túc nói.
“Mẹ không cần con xem nó quan trọng hơn tính mạng mình, chỉ cần con đối tốt với nó là được.”
“Con xin hứa.” Phó Dẫn Tu nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng, “Con sẽ cho cô ấy mọi thứ của con, nếu con đối xử không tốt với cô ấy, con sẽ mất tất cả.”
Chu Thái Lâm ngẩn ra.
Những người khác của Minh gia cũng sững sờ.
Phó Dẫn Tu nói như vậy là ý gì?
Ngồi vào xe, không đợi Minh Ngữ Đồng hỏi, Phó Dẫn Tu chủ động giải thích, “Lúc điền vào đơn đăng ký anh sẽ chuyển toàn bộ tài sản của anh sang tên em.”
“Anh...” Minh Ngữ Đồng kinh ngạc.
“Vì có Thorny nên anh không thể đưa hết tất cả cho em, anh là thủ lĩnh của Thorny nhưng không có nghĩa Thorny là của anh. Còn phần anh làm chủ thì đều sẽ chuyển thành tên em.”
“Không cần.” Minh Ngữ Đồng có chút kích động.
Phó Dẫn Tu khó hiểu nhìn cô.
“Chúng ta đã là vợ chồng, sao anh còn phải chuyển cho em? Em cũng có thể tự lập, không cần những thứ đó.”
“Đó là sính lễ anh dành cho em.” Phó Dẫn Tu mỉm cười nói.
Minh Ngữ Đồng thở dài, nói: “Em không muốn chỉ có mỗi tên em. Chúng ta đã là vợ chồng, em không cần độc chiếm, đó lại là tài sản của anh, chúng ta có thể cùng sở hữu. Những thứ đó vốn không thuộc về em, tại sao anh lại cho em?”
“Em muốn phân định rõ với anh sao?” Phó Dẫn Tu hơi chau mày.
Minh Ngữ Đồng không vui vỗ vào tay anh, “Từ đầu người nói cho em không phải là anh sao? Anh như vậy không phải đã phân định rõ rồi sao? Em tin anh, tin tình cảm giữa hai chúng ta.”
“Anh chỉ muốn bày tỏ quyết tâm của mình, dùng hành động thực tế để cho em, cho gia đình em biết anh tuyệt đối sẽ không phụ em.” Phó Dẫn Tu dịu dàng nói, “Nhưng đề nghị của em rất hay, anh chấp nhận.”