Phó Dẫn Tu không dám chọc giận cô nữa, anh bế ngang cô lên, sau đó ra hiệu cho Tiểu Cảnh Thời đi theo.
***
Bọn họ lại trở về Dự Viên, mấy vị trưởng bối của Minh gia ai cũng bồn chồn trông ngóng. Minh lão thái thái cũng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa.
Vợ chồng Minh Tịnh Thủy tối qua không ở lại đây, nhưng sáng nay hai người họ đã có mặt từ rất sớm.
Minh Ngữ Tiền ngồi trên ghế, cầm điện thoại không biết đang xem gì. Qua một hồi, anh nói: “Phó Dẫn Tu thật biết bày trò ra, đăng ký kết hôn xong thì trở thành từ khóa tìm kiếm rất hot.”
“Hả? Có chuyện gì?” Chu Thái Lâm hiếu kỳ hỏi.
“Bạn trên mạng của con nhìn thấy nên chụp ảnh lại, để con cho mọi người xem.”
Chu Thái Lâm mỉm cười nói: “Phó Dẫn Tu thật có lòng.”
“Hừm, chỉ làm màu thôi cũng vô ích. Mọi người đừng bị chút biểu hiện của anh ta làm cho xiêu lòng, phải nghiêm khắc một chút, xem hành động của anh ta sau này thế nào.” Minh Ngữ Tiền bĩu môi nhắc nhở.
“Nhất định không quên đâu.” Minh Tịnh Sơn trầm giọng nói, “Chỉ chút chuyện nhỏ này mà muốn làm ba xiêu lòng? Không thể nào! Điều này với những lời đường mật của cậu ta chẳng có gì khác biệt!”
Lúc này Minh Ngữ Tiền và Minh Tịnh Sơn đạt đến mức thống nhất cao độ, vẫn không quên dặn dò Minh lão thái thái và Chu Thái Lâm, “Bà nội, mẹ, hai người đừng dễ dàng bị dỗ dành nhé.”
Chu Thái Lâm trừng mắt nhìn anh, “Con gái mẹ trước kia chịu nhiều uất ức như vậy, sao mẹ có thể dễ dàng quên? Phải tiếp tục quan sát biểu hiện của Phó Dẫn Tu, không thể vì một chuyện thế này mà dễ dàng tin tưởng cậu ta!”
Minh lão thái thái lại đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa đi vừa nói: “Chuyện khác ta không quản, ta chỉ phụ trách việc yêu thương Cảnh Thời.”
Nhìn thấy xe của Phó Dẫn Tu trở về, bà nói với mọi người: “Trở về rồi, bọn nó trở về rồi!”
Minh lão gia kích động đến mức suýt đứng dậy, rất may là kiềm lại được, vẫn ngồi yên trên sofa không cử động.
Chẳng lâu sau thì tiếng chuông cửa vang lên.
Thím Tôn ra mở cửa, Tiểu Cảnh Thời nhảy nhót chạy vào trước tiên.
“Ông cố bà cố, ông bà, cậu, thím Tôn ơi con về rồi!”
Minh lão thái thái vội kéo Cảnh Thời ngồi lên sofa.
“Bên ngoài lạnh không? Nhìn mặt con đỏ hết rồi kìa!”
“Dạ không lạnh, con chỉ ở bên ngoài một chút thôi.”
“Bất ngờ của ba con mang đến có náo nhiệt không?” Minh lão thái thái mỉm cười hỏi.
Tiểu Cảnh Thời bấy giờ đang nhâm nhi một ly sữa do thím Tôn bê đến. Nghe thấy câu hỏi, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, trên miệng vẫn còn dính một vòng vết sữa.“Bà cố, sao mọi người lại biết được?”
“Có người nhìn thấy nên đăng lên mạng.” Chu Thái Lâm giải thích rồi gửi cho Minh Ngữ Đồng xem.
“Hai đứa có định công khai chuyện kết hôn không?” Minh Tịnh Sơn hỏi.
Minh Ngữ Đồng nhìn sang Phó Dẫn Tu, hỏi ý kiến của anh. Minh Tịnh Sơn nhìn thì cảm thấy không vui.
“Theo em thì sao?” Phó Dẫn Tu hỏi cô.
“Nếu công khai thì có ảnh hưởng gì đến anh không?”
“Sẽ không ảnh hưởng gì cả. Anh tán thành việc công khai, anh muốn để tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh, là mẹ của Cảnh Thời. Em thấy sao?”
“Em cũng nghĩ vậy nhưng chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh. Dù sao thân phận của anh cũng khá đặc biệt, em sợ có người lợi dụng em để gây khó dễ cho anh.”
“Em có sợ không?” Phó Dẫn Tu hỏi, “Anh không sợ người khác làm khó, còn em?”
“Em cũng không sợ. Vậy thì công khai đi, em muốn quang minh chính đại xuất hiện cùng hai người, để không có ai ở sau lưng soi mói, nói em là mẹ kế của Cảnh Thời.”
“Ừ.” Phó Dẫn Tu lập tức đi liên hệ trợ lý để bọn họ phụ trách việc này.