Ăn trưa xong, Giáp ba và Giáp bốn đến đón Tiểu Cảnh Thời đi học. Tiểu Cảnh Thời vừa đến trường thì thấy Mạc Cẩm Tây đang đứng trước cổng trường đợi cậu. Cậu vội xuống xe chạy về phía Mạc Cẩm Tây, “Cẩm Tây, sao cậu lại đợi tớ ở đây?”
“Chuyện nhà cậu lên báo rồi kìa.”
“Chuyện gì?” Tiểu Cảnh Thời suy nghĩ, có lẽ là chuyện ba tạo sự bất ngờ cho Đồng Đồng.
“Chuyện kết hôn của ba cậu và Đồng Đồng đó.” Mạc Cẩm Tây nói.
“Sao cậu lại biết?”
“Cho cậu xem này.” Mạc Cẩm Tây lấy điện thoại ra, tìm một tin mới nhất.
Là thông tin do Tu Kỳ công bố, cho biết hôm nay Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng đăng ký kết hôn, nói rõ chuyện con trai của Phó Dẫn Tu cũng là con trai của Minh Ngữ Đồng, công bố mối quan hệ ruột thịt của hai mẹ con họ. Tin tức này vừa công bố thì đã trở thành tin tức bùng phát, làm cho nhiều người kinh ngạc rơi kính rớt hàm.
Đợi Cảnh Thời xem xong, Mạc Cẩm Tây thật lòng mừng cho Tiểu Cảnh Thời, “Cảnh Thời, nguyện vọng của cậu rốt cuộc cũng thành sự thật rồi.”
“Ừ!” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ gật đầu, “Sau này gia đình tớ đã quang minh chính đại trở thành người một nhà rồi.”
“Bạn học trong lớp cũng biết rồi, chắc sẽ vây lấy cậu hỏi rất nhiều chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý đấy.” Mạc Cẩm Tây nhắc nhở.
“Không sợ, tớ rất vui, nhân tiện nói với bọn họ luôn.”
Mạc Cẩm Tây mỉm cười, đi cùng Tiểu Cảnh Thời vui vẻ bước vào lớp.
Không ai chú ý đến, đối diện cổng trường Tắc Hạ, Giáp năm, không, Giáp năm trước kia, hiện giờ nên gọi là Hà Nhược Di. Cô ta đang đứng trong bóng tối của tòa nhà đối diện, hơn nửa mặt bị che dưới vành nón. Ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Cảnh Thời đang bỏ đi.
Kết hôn sao?
Haha!
Các người sẽ không có kết cục tốt đâu!
***
Phó Nhân Kiệt xem xong tin tức thì ném điện thoại sang một bên, cười lạnh, “Hai đứa nó, đi một vòng lớn cuối cùng lại trở về bên nhau.”
Đổng Thu Thực lạnh lùng nói: “Xem ra lúc đầu chúng ta làm chưa sạch sẽ, đáng ra nên trực tiếp giết chết Minh Ngữ Đồng.”
“Chúng ta cũng không ngờ tình cảm của bọn nó không ngờ lại sâu nặng như vậy.”
“Xem ra là có di truyền. Năm đó Phó Anh Kiệt cũng là một kẻ si tình. Cứ nghĩ là sau khi được chúng ta nuôi dưỡng, Phó Dẫn Tu sẽ đi theo cách nghĩ của chúng ta, nhưng không ngờ không thể địch lại dòng máu trong xương cốt đó.”
“Haha.” Phó Nhân Kiệt cười lạnh lùng, “Phó Dẫn Tu ơi Phó Dẫn Tu, con nói xem sao con lại không nghe lời như vậy? Bất luận ba bảo con làm gì con cũng đều phản đối. Ba không cho con và Minh Ngữ Đồng ở bên nhau, con lại cứ khăng khăng ở bên cạnh Minh Ngữ Đồng. Không dễ khống chế như vậy thì sao có thể trách ba nhẫn tâm?” Mặt Phó Nhân Kiệt nở một nụ cười khát máu, “Không giáo huấn con một chút để con biết sợ thì con sẽ cho rằng ba thật sự hết cách với con hay sao?”
“Nên để nó biết hậu quả của việc không nghe lời.” Đổng Thu Thực nói, “Nếu không nó sẽ nghĩ chúng ta hết cách với nó. Tất cả mọi thứ của nó bây giờ đều là chúng ta cho nhưng nó lại không nghe lời chúng ta. Nếu như vậy thì chúng ta cần nó để làm gì.”
“Vì thế phải cho nó biết thế nào là hối hận. Anh sẽ khiến nó cảm thấy thà chưa bao giờ quen biết Minh Ngữ Đồng.” Phó Nhân Kiệt cười lạnh lùng, “Nó thịt thô da dày, sớm đã quen với việc bị thương, vậy thì chúng ta sẽ đổi người khác. Nếu Minh Ngữ Đồng xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ đau đớn hơn cả việc lấy mạng của nó.”
“Nếu lần này đã ra tay thì dứt khoát giải quyết luôn Minh Ngữ Đồng đi.” Đổng Thu Thực nói, “Người phụ nữ đó ảnh hưởng rất lớn đến Phó Dẫn Tu.”