Tiểu Cảnh Thời đi theo sau.
“Đồng Đồng!” Phó Dẫn Tu mở cửa, kích động gọi, lòng đầy hi vọng là Minh Ngữ Đồng trở về.
Nhưng khi mở cửa ra, Phó Dẫn Tu đã thất vọng.
Người đến là Minh Ngữ Tiền.
“Có tin tức của chị chưa?”
Phó Dẫn Tu lắc đầu.
“Vậy tại sao anh còn ở đây? Mau đi tìm đi!” Minh Ngữ Tiền cuối cùng cũng không kiềm được, biết rõ là vô lý nhưng không khống chế được mà đổ hết lên đầu Phó Dẫn Tu. Anh tức giận nắm lấy vạt áo Phó Dẫn Tu.
Lúc này, Biên Đạo Nhân gọi điện thoại tới. Phó Dẫn Tu đẩy Minh Ngữ Tiền ra, bắt điện thoại, “Điều tra được rồi?”
“Vẫn chưa, hiện giờ đã xác định được chỗ cuối cùng phu nhân xuất hiện là một cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại.”
“Ở đâu? Tôi lập tức đến đó.” Phó Dẫn Tu cúp máy, lấy áo khoác trên ghế sofa, dặn dò Thím Hoắc, “Thím Hoắc, thím ở nhà chăm sóc Cảnh Thời đi.”
“Anh đi đâu?” Minh Ngữ Tiền kéo anh lại hỏi.
“Biên Đạo Nhân tìm ra chỗ Ngữ Đồng xuất hiện cuối cùng, tôi qua đó xem sao.”
“Tôi đi với anh.”
Tiểu Cảnh Thời lo lắng chạy qua, “Con cũng đi.”
“Con ngoan ngoãn ở nhà đợi đi.” Phó Dẫn Tu nghĩ đến chuyện hôm nay là sinh nhật cậu, dằn sự lo lắng trong lòng xuống, nói với cậu, “Không biết ba sẽ đi bao lâu, có lẽ sẽ rất nhanh nhưng cũng có khi mất cả đêm. Không thể lo cho con được. Nếu con muốn mau chóng tìm được Đồng Đồng thì hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng để ba phải lo lắng.”
Tiểu Cảnh Thời thất vọng gật gật đầu. Cậu bây giờ rất tức giận vì mình còn nhỏ tuổi, không thể làm được gì. Cậu cũng muốn đi tìm Đồng Đồng, muốn biết được tung tích của Đồng Đồng trước tiên.
Phó Dẫn Tu thở dài, nói: “Hôm nay là sinh nhật con, ba xin lỗi vì đã xảy ra chuyện như vậy, không thể chúc mừng sinh nhật cho con.”
Tiểu Cảnh Thời vốn dĩ rất trông mong, giống như đây là sinh nhật đầu tiên trong nhiều năm qua.
Nhưng bây giờ cậu không muốn mừng sinh nhật nữa rồi. Nếu không phải vì chuẩn bị sinh nhật cho cậu thì Đồng Đồng sẽ không nói câu nào mà biến mất thế này.
Đều là lỗi của cậu.
Cậu thật sự hối hận, mừng sinh nhật gì chứ!
Cậu không cần mừng sinh nhật nữa, không bao giờ muốn mừng sinh nhật nữa!
Sinh nhật cậu là một ngày không may mắn.
“Ba mau mau tìm Đồng Đồng trở về đi! Con ở nhà đợi mọi người, con sẽ ngoan!”
“Ừ.” Phó Dẫn Tu khàn giọng gật đầu.
Không trì hoãn thêm, anh cùng Minh Ngữ Tiền vội vàng xuất phát.
Đợi hai người đi rồi, những giọt nước mắt thật to mới chảy ra từ trong mắt Tiểu Cảnh Thời.
Đồng Đồng, mẹ mau trở về đi!
Rốt cuộc mẹ đang ở đâu?
Con đợi mẹ về chúc mừng sinh nhật mà!
“Cảnh Thời, không sao đâu, bà chủ nhất định sẽ bình an trở về.” Thím Hoắc vội vàng an ủi, lau nước mắt cho Tiểu Cảnh Thời, “Không chừng là do có chuyện gì đó đột xuất. Có ông chủ, bà chủ sẽ không sao đâu, không chừng lát nữa ông chủ sẽ đưa bà chủ trở về đấy.”
Tiểu Cảnh Thời gật đầu, vừa khóc vừa nói: “Đồng Đồng sẽ không có chuyện đâu!”
Thím Hoắc nhìn đồng hồ, thường giờ này Tiểu Cảnh Thời đã đi ngủ rồi, nhưng hiện giờ vẫn chưa có tin tức của Minh Ngữ Đồng. Nhưng nếu có, Phó Dẫn Tu nhất định sẽ gọi điện thoại về để mọi người an tâm, ít nhất sẽ không để Tiểu Cảnh Thời tiếp tục lo lắng như vậy.
Thím Hoắc thở dài, nhìn dáng vẻ của Tiểu Cảnh Thời, bà cũng không nỡ giục cậu đi ngủ.
Tiểu Cảnh Thời cứ chú ý đến tiếng chuông cửa nhưng vẫn không nghe thấy gì. Trong thời gian này, cậu không ngừng ra ngoài ban công, chỉ mong có thể nhìn thấy xe của Phó Dẫn Tu trở về, có thể nhìn thấy Minh Ngữ Đồng trở về.
Nhưng vẫn không có.
Tiểu Cảnh Thời không nản lòng. Cậu còn nhỏ, không có cách nào ra ngoài để tìm kiếm tung tích của Minh Ngữ Đồng, nhưng cậu cũng muốn làm chút gì đó.
Vì thế, cậu lại chạy bình bịch lên lầu, tìm hết mọi ngóc ngách của từng phòng, từ trong ra ngoài, mỗi chỗ tìm một lượt. Nói không chừng... nói không chừng Đồng Đồng thật sự ở nhà.
Tiểu Cảnh Thời tìm kiếm khắp nơi, “Đồng Đồng, mẹ mau ra đây đi! Mẹ từng hứa với con sẽ không bao giờ rời xa con mà, mẹ mau ra đi! Đồng Đồng, không phải mẹ muốn tặng quà sinh nhật cho con sao?”
“Còn hai tiếng nữa là hết ngày hôm nay rồi, Đồng Đồng, mẹ mau trở về chúc mừng sinh nhật cho con đi.” Tiểu Cảnh Thời vừa nói nước mắt vừa lách tách rơi xuống.
“Đồng Đồng, mẹ trở về đi, mẹ từng hứa với con sẽ không rời xa con mà. Mẹ hứa với con sẽ chúc mừng sinh nhật con mà. Huhuhuhu, mẹ không trở về thì sau này con không mừng sinh nhật nữa, con không mừng sinh nhật nữa đâu!”
“Lúc con sinh ra thì mẹ bỏ đi, hiện giờ là sinh nhật con, mẹ lại không thấy đâu nữa. Con không cần sinh nhật nữa, sinh nhật không tốt, không tốt!”
Thím Hoắc nghe lời nói của Tiểu Cảnh Thời, nước mắt bà cũng rơi xuống.
“Bà chủ, cô ở đâu, mau trở về đi, đừng để người nhà lo lắng.” Thím Hoắc hai tay chấp lại, ngước mặt ra ngoài trời cầu nguyện, “Cầu xin phật tổ phù hộ cho ông chủ mau chóng đưa bà chủ trở về. Hi vọng đây chỉ là báo động giả, không thật sự xảy ra chuyện gì.”
Khi Tiểu Cảnh Thời đi xuống, trong lòng ôm theo cái đồng hồ báo thức, cậu lấy nó từ trong phòng mình xuống. Cậu lại trèo lên sofa, rúc mình vào một góc sofa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào giờ trên đồng hồ.
Tiểu Cảnh Thời mệt mỏi gục đầu liên tục, sau cùng thì mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi.