“Sao cô đã xuống giường rồi? Không đau sao? Mau, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Chung Thúy Chi vội nói.
Phó Dẫn Tu vừa nghe xong liền lập tức khẩn trương hỏi: “Sao thế? Bị thương ở đâu sao?”
Không muốn làm anh lo lắng, Minh Ngữ Đồng liên tục lắc đầu. Nhưng dáng vẻ khẩn trương đó của Chung Thúy Chi không giống như chẳng có chuyện gì.
Đôi môi Phó Dẫn Tu mím chặt một lúc, liền dứt khoát quay sang hỏi Chung Thúy Chi, “Cô ấy bị thương gì vậy?”
Chung Thúy Chi nhìn Minh Ngữ Đồng, lại nhìn sang Phó Dẫn Tu, không biết có nên nói hay không.
Nhìn thấy bà khó xử, Minh Ngữ Đồng kéo kéo cánh tay của Phó Dẫn Tu, “Không phải vết thương nghiêm trọng gì, lúc nửa đêm em tỉnh lại, hiểu lầm tưởng mình bị nhốt ở đây nên đã lén bỏ chạy, lúc đó đi chân trần nên đã đã làm chân mình bị thương, sau đó ngất đi, lại được dì Chung cứu về. Sáng sớm tỉnh lại mới biết tất cả đều là hiểu lầm.”
Phó Dẫn Tu lập tức bước đến bế Minh Ngữ Đồng lên. Cô đi chân trần, mặt đất ở đây lại không được bằng phẳng, không cần nghĩ cũng biết đã bị thương thành thế nào rồi. Vậy mà cô còn đứng trên đất lâu như vậy.
“Ây da, em không sao mà.” Minh Ngữ Đồng kinh ngạc kêu lên một tiếng, ở trước mặt Chung Thúy Chi bị bế lên như vậy, thật sự rất ngại.
“Lòng bàn chân bị thương nặng như vậy, sao em không nói sớm?” Phó Dẫn Tu nhíu mày, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc hơn.
Minh Ngữ Đồng bị anh trừng mắt nghiêm khắc như vậy cũng không nói gì được nữa, đành ngoan ngoãn để cho Phó Dẫn Tu bế.
Phó Dẫn Tu bế cô bước về phía xe của mình, Minh Ngữ Đồng đành phải nghiêng đầu, qua phía sau cánh tay Phó Dẫn Tu nhìn Chung Thúy Chi.
“Dì Chung, bọn cháu sẽ còn quay trở lại, đến lúc đó chúng ta sẽ từ từ ngồi xuống nói chuyện.”
Chung Thúy Chi mỉm cười nói: “Kiểm tra vết thương của cô trước đi.”
“Đúng rồi.” Minh Ngữ Đồng lại nói với Phó Dẫn Tu, “Để lại vài người ở đây, giúp dì ấy dọn dẹp lại nhà cửa đi.”
“Yên tâm, đã cho người ở lại rồi.”
Phó Dẫn Tu bế Minh Ngữ Đồng vào xe.
Giáp một lái xe, Minh Ngữ Đồng liền hỏi: “Cảnh Thời và Ngữ Tiền đâu?”
“Tuy đã hứa đưa họ cùng đi, nhưng chỗ này rốt cuộc tình hình cụ thể như thế nào, lúc đó vẫn chưa biết, vậy nên mới không đưa họ cùng đến, bảo họ ở lại đợi trong khách sạn gần đây rồi.” Phó Dẫn Tu vừa giải thích vừa đặt chân của Minh Ngữ Đồng lên chân anh.
Chân cô chỉ dùng vải thô băng bó đơn giản, vì điều kiện trong thôn thật sự có hạn. Phó Dẫn Tu cởi bỏ phần vải thô ra, nhìn thấy những vết thương dưới lòng bàn chân của cô. Rất nhiều vết máu do bị đá, mảnh thủy tinh cắt vào, lại bị cát đỏ cứa vào da. Những bóng nước trước đó đã được chọc vỡ, bây giờ trở thành rất nhiều những vết thương còn chưa kết vảy.
“Anh có đưa cả bác sĩ Lạc đến nữa, về đến khách sạn sẽ nhờ ông ấy xử lý lại vết thương cho em.”
Minh Ngữ Đồng gật đầu, định thu chân lại. Nhưng Phó Dẫn Tu giữ chặt mắt cá chân cô không chịu buông, còn nhấc luôn một chân còn lại của cô lên.
“Băng bó không được tốt, ngược lại sẽ phản tác dụng, bóc ra trước đi.” Phó Dẫn Tu tháo luôn phần vải thô trên chân còn lại của cô xuống. Sau đó kéo cả người cô ngồi lên trên chân mình.
“Sao anh thuần thục quá vậy.”
“Trước đây bị thương, có lúc điều kiện không cho phép, bên cạnh cũng không có bác sĩ, đành dựa vào chính mình, nhiều lần như vậy, tự nhiên cũng rèn luyện được thôi.” Phó Dẫn Tu dịu giọng nói, “Thật ra mấy chuyện này cũng chỉ biết một chút thôi.”
Trong lòng Minh Ngữ Đồng thầm chán nản, nhìn thấy Phó Dẫn Tu, IQ này của mình sao lại không đuổi kịp thế chứ? Anh ấy thuần thục như vậy, chắc chắn là vì trong quá khứ đã nhiều lần bị thương.
***
Về đến khách sạn, Phó Dẫn Tu bế Minh Ngữ Đồng vào trong.
“Đồng Đồng!”
“Chị!”
Phó Dẫn Tu bế Minh Ngữ Đồng vừa bước vào, đã thấy Minh Ngữ Tiền và Tiểu Cảnh Thời đợi sẵn ở sảnh.
“Chị, chị bị thương ở đâu sao?” Minh Ngữ Tiền sốt ruột hỏi, hận không thể cướp Minh Ngữ Đồng từ trong tay Phó Dẫn Tu lại.
Tiểu Cảnh Thời càng nôn nóng nhảy nhảy bám theo bên dưới.
“Đồng Đồng, mẹ sao rồi?”
“Mẹ không sao, chân bị thương chút thôi, hai cậu cháu đừng lo lắng.” Minh Ngữ Đồng vội giải thích, “Chúng ta trở về phòng trước đi, mẹ sẽ từ từ kể lại cho cả hai nghe.”
Mọi người cùng nhau bước vào thang máy, Minh Ngữ Tiền bấy giờ mới chú ý cách ăn mặc này của Minh Ngữ Đồng.
“Chị, chị đây là...”
Trong thang máy cũng chẳng có ai khác, Minh Ngữ Đồng bắt đầu giải thích rõ ràng.
Sau khi vào phòng, bác sĩ Lạc đã đợi sẵn ở đó, vừa xử lý vết thương cho Minh Ngữ Đồng, Minh Ngữ Đồng vừa tiếp tục giải thích mọi chuyện còn lại.
“Cũng may gặp được người tốt bụng, chị vốn chẳng bị thương gì. Chỉ có vết thương trên chân này vì bản thân chị hiểu lầm tự làm mình bị thương.” Minh Ngữ Đồng ngượng ngùng nói, “Làm mọi người lo lắng rồi.”
“Hừ, đều tại anh ta không bảo vệ tốt cho chị!” Minh Ngữ Tiền nhăn mặt, “Ban đầu đảm bảo hay thế nào chứ?”
“Bây giờ không phải chị đã không sao rồi sao? Hơn nữa Phó Dẫn Tu cũng muốn Giáp Vệ luôn ở bên cạnh bảo vệ chị, là do chị không muốn nên đã từ chối. Nếu có Giáp Vệ bên cạnh, chị chắc chắn đã không sao. Chẳng phải anh ấy chẳng phải đã cố hết sức tìm chị rồi sao? Trước khi chị bị thương, anh ấy cũng đã kịp thời đến cứu.” Minh Ngữ Đồng nắm chặt bàn tay Phó Dẫn Tu, “Anh đừng tự trách, đừng suy nghĩ lung tung. Anh từng nói sẽ bảo vệ em, bất luận em ở đâu anh cũng sẽ tìm thấy em. Anh đã làm được rồi.”