Phó Dẫn Tu nhếch môi châm biếm, trước đó cánh tay Phó Nhân Kiệt từng bị đạn bắn xuyên qua để lại vết thương vẫn chưa khỏi, bây giờ hai cổ tay lại có thêm vết thương mới. Đây đều do bản thân ông ta gây ta.
“Ông nên để dành một chút sức lực, lát nữa còn mắng tôi.” Dáng vẻ Phó Dẫn Tu hoàn toàn không để tâm nói, “Lát nữa ông sẽ càng tức giận hơn đó.”
“Mày muốn làm gì?” Phó Nhân Kiệt đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một dự cảm vô cùng tồi tệ.
Phó Dẫn Tu cười lạnh, thấy một Giáp Vệ bước vào, trong tay còn cầm một chiếc máy tính xách tay, đặt trước mặt Phó Nhân Kiệt, để cho ông ta xem. Trên màn hình xuất hiện khung cảnh của một căn phòng phẫu thuật. Bên trong phòng phẫu thuật, y tá đang tiến hành chuẩn bị. Một lúc sau, thấy có một người bị đẩy vào, ống kính cũng từ từ tiến đến gần để cho Phó Nhân Kiệt nhìn rõ hơn, người nằm trên bàn phẫu thuật là Lục Tiểu Uyển.
“Bây giờ cô ta đang mang thai bốn tháng.” Phó Dẫn Tu nói.
Đôi mắt Phó Nhân Kiệt tức giận đỏ bừng, “Mày muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là giúp cô ta phá thai rồi.” Phó Dẫn Tu nhíu mày nói, “Sao tôi có thể để ông có được một đứa con chứ? Hơn nữa còn là để đối phó với tôi.”
“Mày dám!” Phó Nhân Kiệt tức giận, đây là đứa con khó khăn lắm ông ta mới có được.
Chỉ có trời mới biết, lúc biết tin Lục Tiểu Uyển đã có thai, ông ta vui mừng đến mức suốt một đêm không ngủ được, kéo Đổng Thu Thực đến cùng uống rượu chúc mừng suốt cả đêm. Nhưng bây giờ Phó Dẫn Tu lại muốn giết chết đứa con mà khó khăn lắm ông ta mới có được!
“Phó Dẫn Tu, mày giỏi lắm!” Phó Nhân Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói. “Tao chỉ muốn có một đứa con, nó mới lớn chừng nào chứ? Sinh ra cũng không thể gây uy hiếp cho mày.”
Vừa nói vừa nhìn màn hình, thấy Lục Tiểu Uyển đang vùng vẫy trên bàn phẫu thuật. Sau đó có người tiêm thuốc tê cho cô ta, chẳng bao lâu sau, Lục Tiểu Uyển liền mất đi tri giác, không vùng vẫy nữa, nằm im trên bàn phẫu thuật.
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn ngăn cản, nhưng những chuyện mà ông làm hết lần này đến lần khác đã vượt quá giới hạn của tôi. Nếu ông đã hãm hại Ngữ Đồng, vậy ông có tư cách gì có thêm một đứa con nữa chứ?”
“Hahahahaha!” Phó Nhân Kiệt châm biếm.
Hóa ra, đến bây giờ Phó Dẫn Tu vẫn chưa biết ông ta vốn không phải là ba ruột của mình! Cũng tốt, cứ để Phó Dẫn Tu cho là vậy. Cho dù nhìn ông ta và Đổng Thu Thực có không vừa mắt đến mấy thì cũng không thể giết họ.
“Đã ra rồi.” đột nhiên Phó Dẫn Tu nói.
Phó Nhân Kiệt nhìn sang màn hình máy tính, thấy một bé sơ sinh đã thành hình rơi ra ngoài.
Ông ta còn nghe y tá nói với bác sĩ: “Là một bé trai.”
Con trai!
Là con trai của ông ta!
Đôi mắt Phó Nhân Kiệt đỏ ngầu như máu. Sau đó thấy bác sĩ lấy máu của đứa trẻ.
“Họ đi làm xét nghiệm DNA.” Phó Dẫn Tu chủ động giải thích nghi hoặc cho Phó Nhân Kiệt.
“Nhiều năm như vậy không thể sinh con, thế nên tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao đến lượt Lục Tiểu Uyển lại có thể mang thai?”
Phó Dẫn Tu vốn không biết Phó lão gia lúc sinh tiền đã vì anh, cho người động tay động chân lên người Phó Nhân Kiệt, để ông ta không thể có con. Thế nên, sau khi Phó Dẫn Tu đứng vững, cũng đã bỏ thuốc tuyệt tử cho Phó Nhân Kiệt. Vì anh biết Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực cho anh làm người thừa kế cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Nếu họ có thêm lựa chọn thứ hai, nhất định sẽ không chút do dự từ bỏ anh. Sao anh có thể để cho hai vợ chồng Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực tùy ý bố trí mình như thế? Thế nên anh đã chủ động xuất kích, đi trước một bước làm cho cả đời này Phó Nhân Kiệt cũng không thể có con được nữa. Nếu như vậy mà Phó Nhân Kiệt vẫn có thể có con, vậy nhất định có vấn đề.
“Chuyện này có gì kỳ lạ chứ.” Phó Nhân Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuy ông ta cũng từng nghi ngờ, nhưng lão già đó đã chết rồi, ông ta có thể hỏi ai chứ? Ông ta chỉ có thể không ngừng từ bỏ, hi vọng có thể có được đứa con của mình. Vì thế, lúc Lục Tiểu Uyển mang thai, ông ta vốn không hề nghi ngờ, cũng không muốn nghi ngờ.
Phó Dẫn Tu đột nhiên mỉm cười, “Đương nhiên là kỳ lạ, vì tôi đã cho ông uống thuốc vô sinh.”
Cái gì?
Cả người Phó Nhân Kiệt ngây ra, dường như hoàn toàn không hiểu câu mà Phó Dẫn Tu vừa nói.
“Mày có ý gì?”
Ông ta đã nghe thấy, nhưng không muốn thừa nhận. Ông ta vẫn luôn cho rằng lão già đó trước lúc chết đã bỏ thuốc ông ta, nhưng không ngờ rằng lại là thằng súc sinh Phó Dẫn Tu này!
“Nghe không hiểu sao? Tôi đã bỏ thuốc vô sinh cho ông uống, hơn nữa, còn sợ công hiệu của thuốc không đủ nên đã bỏ rất nhiều rất nhiều. Tôi biết ông vẫn luôn không muốn cho tôi kế thừa Thorny, thậm chí còn luôn muốn tôi phải chết. Tôi không hiểu vì sao vào lúc tôi chưa có năng lực tự bảo vệ mình, ông không dứt khoát trực tiếp giết tôi đi, mà phải dùng cách vòng vo như thế. Kết quả không những không thể giết tôi, ngược lại còn khiến tôi càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng tôi đã biết tâm tư của ông, sao có thể cho ông cơ hội tìm người thay thế tôi chứ? Nếu không phải ông ép tôi trước, làm mọi chuyện quá tuyệt tình thì tôi cũng đã không đi đến nước này. Ông, đương nhiên cũng sẽ không thảm hại như bây giờ.”
“Tao thật sự đã xem thường mày rồi, cứ tưởng mày bận chuyện nam nữ tình trường, thật sự đã giống như Minh Ngữ Đồng tốt đến mức biến thành một người khác. Còn tưởng mày chỉ biết đến chuyện tình cảm, đã quên mất cái gì là cay độc. Nhưng không ngờ rằng khi mày trở nên cay độc, còn độc ác hơn tao rất nhiều. Mày không sợ mày làm những chuyện này sẽ bị người phụ nữ đó biết sao? Nếu cô ta biết lòng dạ của mày độc ác như vậy, cả một bào thai đã thành hình cũng có thể ra tay tàn độc, sẽ nghĩ mày như thế nào? Nếu tao nhớ không lầm, bản thân cô ta đã không thể sinh nở nữa, nhất định rất ngưỡng mộ những người phụ nữ khác có thể sinh nở, cảm thấy mang thai là một chuyện rất thần thánh, nếu để cô ta biết những gì mày đã làm, mày cảm thấy cô ta sẽ giống như trước đây, vẫn yêu mày như vậy sao?”
“Tôi không sợ, vì cô ấy sẽ không như thế. Bất luận tôi làm việc gì, cô ấy đều sẽ tin tưởng tôi, ủng hộ tôi. Cho dù chuyện tôi làm không vẻ vang gì.”
Tuy nói thế, nhưng trong lòng Phó Dẫn Tu vẫn có chút chột dạ. Anh có thể khẳng định Minh Ngữ Đồng chắc chắn sẽ không vì thế mà xa lánh anh, nhưng e rằng cũng sẽ không đồng ý cách làm của anh.